Tôi mở mắt ra. Tôi đang lơ lửng trên một khoảng không vô định. Xung quanh là một bầu không gian màu trắng. Có thể hình dung ở đây giống như ngoài vũ trụ vậy!
"Có lẽ đây là lối lên thiên đàng."
"Tối dạ như ngươi không đủ tuổi lên thiên đàng đâu ha ha ha há há khặc...khặc...họe...họe!"-Một tiếng cười sặc sụa vang lên đi kèm với tiếng nước bọt tung tóe.
Là giọng của Spino! Không còn dữ dằn như lúc trước. Tuy vậy tôi vẫn giữ cảnh giác:
"Ngươi đã làm gì ta rồi? Spino thân thiện của ta đang ở đâu?"
"Thằng ranh này, là ta đây chứ còn ai nữa!"
"Đây là ở đâu?"
"Bên trong ta."
"Hả?"
"Cứ hiểu rằng ngươi đang ở trong nội tâm của ta trong khi ta đang ở trong tâm trí ngươi."
Chẳng khá khẩm hơn chút nào!
Tôi có linh cảm đây là Spino thật sự. Sự đáng sợ toát lên từ con quái thú ban nãy đã biến mất.
"Vậy lúc nãy là...?"
"Ta dọa ngươi vậy thôi! Làm sao mà một linh thú thần đẹp trai khoai lang như ta lại đóng vai phản diện được?"
Có vẻ vậy.
"Đừng có mà nhìn ta với vẻ mặt oán trách như vậy! Ta phải làm vậy để giải quyết hậu quả cho sự ngu dốt của ngươi đấy! Nên tỏ vẻ biết ơn đi. Thử hỏi ban nãy không có ta thì ngươi còn ở đây được không, hử?"
"Thế tại sao khi nãy ông lại muốn giết tôi, cả người thân của tôi nữa?"
"Tuyệt kĩ thử lòng. À, ta đùa thôi."-Gương mặt tự mãn của Spino lại hiện lên.
"Nếu ban nãy tôi chọn để tôi sống thì ông sẽ làm gì?"-Tôi hỏi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spino-suc-manh-thuong-co/60186/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.