Nhất Hồ thấy cô hắt xì liền đứng lên đóng cửa sổ lại. Rồi nhắc nhở:
"Đêm hôm thế này đóng cửa sổ lại. Mặc thêm áo vào. Đi ngủ sớm, tốt cho sức khoẻ."
Á Kha Lạp ngoan ngoãn mở tủ lấy áo mặc vào.
Nhất Hồ trong lúc khoá cửa, anh sơ ý đụng vào bàn cô, làm chồng sách rớt xuống hai ba quyển. Cả chiếc lắc chân cũng đã lòi ra.
Anh nhanh chóng cầm lên nhìn.
"Đây... là gì?"
Á Kha Lạp nghe Nhất Hồ hỏi thì đóng tủ lại xem chú ấy muốn nói đến cái gì.
Nhất Hồ cầm chiếc lắc lên đung đưa trước mặt cho Á Kha Lạp xem.
Á Kha Lạp vừa nhìn đã mất bình tĩnh, trợn tròn mắt nhìn Nhất Hồ. Cô nuốt nước bọt rồi từ từ bước đến. Gượng cười cầm lấy lắc.
"Cái này sao! Chỉ là cái lắc chân nhỏ con mua ở Thụy Sĩ thôi!"
Nhất Hồ trầm mặc, nhìn với ánh mắt nghi ngờ, cho cô một cơ hội nói thật.
"Con không qua mắt được chú đâu, nói thật đi. Món đồ này không phải đồ tầm thường."
"Con mua nó ở chợ thật mà! Chú không tin con sao?"
Nói rồi cô giở trò với Nhất Hồ. Kéo nhẹ tay áo chú vài cái. Bày ra bộ mặt đáng thương.
"Ta bảo không tin con hồi nào!"
Cô cười nhẹ lòng rồi nói:
"Vẫn là chú nhất!"
"Biết thế thì tốt. Mau đi ngủ đi."
Anh vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt yêu cầu cô đi ngủ. Cô nghe lời ngoan ngoãn leo lên giường kéo chăn lên. Nhất Hồ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-van-dap-thi-vo-anh-van-la-em/3034470/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.