“Nguyên Nguyên, đừng lại đây, đi mau!!”
Không đi, nói gì cũng không đi, muốn chết thì cùng chết! Chung Kỳ Nguyên sống chết lắc đầu, quay đầu lại tất cả sẽ là trống rỗng nên y phải giữ chặt lấy thứ quan trọng mà mình đang có, huynh chết ta quyết không sống một mình!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc Chung Kỳ Nguyên cũng kịp lao đến trước mặt Tào Phẩm trước bộ xương hổ, cả người y nhào lên người Tào Phẩm muốn đỡ công kích của bộ xương hổ giúp Tào Phẩm.
Y biết y chỉ là châu chấu đá xe nhưng thân thể y cứ làm như vậy theo phản xạ.
Mùi tanh hôi đặc trưng của thú vật trộn với chưởng phong sắc bén lao tới vun vút, Tào Phẩm được y che chở phía dưới nôn nóng đỏ cả mắt, liều mạng muốn đẩy y ra nhưng khổ nỗi y ôm rất chặt, bản thân Tào Phẩm lại bị trọng thương không còn sức lực –
Chung Kỳ Nguyên nở nụ cười khẽ hôn lên môi Tào Phẩm, “Bình thường đều là huynh bảo vệ ta, lần này đến lượt ta bảo vệ huynh một lần!”
Tào Phẩm đau lòng muốn chết, trơ mắt nhìn cú đánh của bộ xương hổ đập xuống lưng Chung Kỳ Nguyên.
Ầm –
Một tiếng nổ vang lên, Chung Kỳ Nguyên đã trúng một chưởng cực mạnh!
Lòng Tào Phẩm đau đến mức phun ra một ngụm máu, một chưởng này như đánh lên người hắn vậy.
“Hả?” Chung Kỳ Nguyên khó hiểu thốt lên tiếng hả rất nhẹ, vì sao lại không hề đau?
Y đã trúng một chưởng nhưng lại không hề đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tu/3141968/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.