Kỷ Thần Hi mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:"Trưởng quan Mặc khách sáo rồi."
"Vậy có phải Kỷ đại tiểu thư đến nhầm chỗ hay không? Cần tôi TIỄN MỘT ĐOẠN đến chỗ nên đến chứ?" Mặc Bắc Hàn ngầm mỉa mai, từng từ đều mang theo hàm ý.
Kỷ Thần Hi lắc đầu:"Tôi không muốn phiền tổ tông nhà tôi, anh cứ cho tôi mượn điện thoại nhắn cho anh ấy mấy câu là được rồi."
Mặc Bắc Hàn nghe vậy, khuôn mặt của anh ta như thể vừa bị ai đó tát mạnh một cái. Anh ta không hiểu sao lại có thể nghe được một câu như vậy. Kỷ Thần Hi không muốn phiền tên kia, nhưng lại vô tư đến làm phiền anh? Làm sao cô lại có thể nói ra những lời này một cách tỉnh bơ như vậy chứ? Bị tiêu chuẩn kép à?
Dù trong lòng rất ấm ức nhưng Mặc Bắc Hàn vẫn phải cố nhịn. Anh xoay người đi vào trong, Kỷ Thần Hi biết anh đi để làm gì nên cũng rất kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau anh trở ra cùng với chiếc điện thoại trên tay, không nhìn lấy một cái mà ném về phía của cô gái đứng ngoài cửa. Kỷ Thần Hi có phản xạ rất tốt, một tay chụp gọn lấy điện thoại.
"Ây da, trưởng quan Mặc, cảm ơn nhé!" Kỷ Thần Hi nói với giọng điệu đầy khách sáo, sau đó ngang nhiên cầm theo điện thoại cá nhân của Mặc Bắc Hàn rời đi.
Mặc Bắc Hàn ngơ ngác nhìn cô gái vụt biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngui:"..."
Kỷ Thần Hi không hề bận tâm về hành vi cướp đồ trắng trợn của mình, cô biết những người ở vị trí như Mặc Bắc Hàn đều sẽ không chỉ có một cái điện thoại như thế này, mà chiếc anh ta đưa cho cô cũng sẽ không phải thứ liên quan gì đến cơ mật quốc gia. Ngoài ra thì cô cũng chẳng có hứng thú với đời sống cá nhân của anh ta, chỉ cần đừng động đến bắp cải trắng nhà cô là được, nên cô cũng sẽ không làm gì ngoài nghe gọi nhắn tin với chiếc điện thoại trong tay cả.
Trên đường đến nơi được phân công trực đêm, Kỷ Thần Hi quan sát xung quanh, xác nhận không có người mới vừa đi vừa bấm số gọi.Khác với những lần trước khi mà chỉ ngay hồi chuông đầu tiên sẽ có người bắt máy ngay, còn lần này phải qua rất lâu rất lâu, đến mức hồi chuông ấy gần như dừng lại, thì cô mới nghe thấy được giọng nói trầm thấp từ phía bên kia phát ra.
"Chuyện gì?"
Cách một màn hình mà Kỷ Thần Hi vẫn cảm nhận rõ đối phương không hề có chút thiện chí nào, đã thế thái độ còn rất lạnh nhạt, khiến cô sửng sốt mất mấy giây trước thái độ xa lạ này. Nhưng nhận ra mình đang dùng điện thoại của Mặc Bắc Hàn gọi đi, thì cô liền hiểu ra vấn đề ở đâu.
Tút tút tút...
Kỷ Thần Hi còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị cúp máy:".."
Hiện tại cô nên phản ứng lại thế nào đây? Cô có linh cảm là dù cô có gọi điện lại thì anh ấy cũng sẽ không nghe máy nữa. Lúc này Kỷ Thần Hi tự cảm thấy bản thân ngu ngốc, vì sao lại đi cướp điện thoại của cái tên đáng ghét Mặc Bắc Hàn chứ, anh ta đúng là khiến người người đều ghét mà.
Bất lực Kỷ Thần Hi đành dùng chút tiểu xảo để đăng nhập vào tài khoản Zchat của mình. Vốn dĩ muốn đăng nhập trên một thiết bị di động khác, cần phải có mã xác thực *OTP và một số bước xác nhận khác vô cùng rườm rà. Tuy nhiên, nó chẳng phải vấn đề gì quá lớn với đầu bảng hacker như Kỷ Thần Hi.
(*Mã OTP (One-Time Password): là một mật khẩu tạm thời được sử dụng để xác thực người dùng trong các giao dịch trực tuyến. Mã này chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian ngắn hoặc cho một lần sử dụng duy nhất. OTP thường được gửi qua tin nhắn SMS, email, hoặc ứng dụng xác thực (như Google Authenticator) nhằm tăng cường bảo mật, giúp người dùng bảo vệ tài khoản của mình khỏi các mối đe dọa như đánh cắp mật khẩu*)
Sau khi đăng nhập thành công, cô nhanh chóng tìm đến ảnh đại diện là vùng biển xanh, trên góc của ảnh đại điện còn có dấu chấm xanh lá cây nhỏ, chứng tỏ đối phương cũng đang online, cô liền nhấn gọi cho anh.
Khác biệt hẳn với lần trước, lần này anh bắt máy rất nhanh, đã thế còn yêu cầu chuyển sang gọi video. Kỷ Thần Hi lần nữa xác nhận xung quanh không có ai, mới đi đến dựa lưng vào bức tường cạnh đó, chuyển sang gọi video.
Màn hình điện thoại sáng lên, và hình ảnh của một người đàn ông hiện lên rõ ràng. Kỷ Thần Hi hơi ngẩn người trước dáng vẻ của anh lúc này, khi mà lớp hoá trang kia đã hoàn toàn được bỏ xuống.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng cũng có gì đó mơ màng nhìn chằm chằm cô, khoé môi hơi cong lên thành một nụ cười:"Em...cướp điện thoại của Mặc Bắc Hàn sao?"
Thời gian Kỷ Thần Hi cướp đồ đến lúc gọi cho anh cũng không tính là lâu, cho nên họ Mặc nào đó chắc vẫn chưa kịp đi tố cáo cô. Vì vậy, Bảo Bảo nhà cô đều là dựa vào trí thông minh của anh mà đoán ra được tất cả.
Người trong màn hình bật cười thành tiếng:"Ngốc à, anh sẽ để em phải chịu thiệt sao?"
Nói xong anh cầm một chiếc hộp màu trắng đưa gần đến màn hình rồi nói tiếp:"Vốn định đưa cho em vào ca trực đêm tối nay, nhưng xem ra là không cần nữa rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]