🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi bóng tối dần buông xuống, quân khu Xích Diệm trở nên tĩnh lặng và đầy vẻ âm u. Cả khu vực như bị bao phủ bởi một lớp sương mù nhẹ, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây cao và tiếng bước chân của những người lính tuần tra vang lên đều đặn trong đêm.

Mặc dù trời đã tối, nhưng ánh sáng từ các đèn chiếu sáng ở các khu nhà vẫn giữ cho không gian không hoàn toàn tối om. Mọi thứ đều tĩnh lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mỗi người. Sự yên tĩnh này vừa khiến người ta cảm thấy an toàn, vừa khiến mọi thứ như một bức tranh vĩnh hằng, không hề thay đổi.

Sau khi kết thúc thời gian tập kết, tất cả mười học viên trong khóa được phép hoạt động tự do trong vòng hai tiếng, để phục hồi lại sức lực trước khi bắt đầu ca trực đêm. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi mà họ có thể tự do hoạt động, nhưng cũng chính là lúc mọi người có thể cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi từ những bài tập cường độ cao vừa qua.

Kỷ Thần Hi tranh thủ thời gian trở về ký túc xá tắm rửa và thay quần áo, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn. May thay là nhóm của Mộ Nguyệt Vũ hiện tại đều là cái xác biết đi, không còn chút năng lượng nào để đến gây chuyện, nên cô cũng thoải mái và thong dòng làm từ từ.

Vì trước khi đến Kỷ Thần Hi thật sự không đem theo điện thoại nên không thể liên lạc được với bên ngoài, vì vậy địa điểm đầu tiên cô đến khi rời khỏi ký túc xá không phải là nơi trực đêm được phân công, mà là chỗ ở của một người. Cứ thế cô bước ra khỏi ký túc xá, một mình lặng lẽ rảo bước về phía khu vực phòng riêng của Mặc Bắc Hàn.

Trong quân khu Xích Diệm này, mọi thứ đều rất nghiêm ngặt, nhưng với cấp bậc của mình, Mặc được sắp xếp một phòng ở riêng biệt, tách biệt hẳn với những quân nhân thông thường. Đây cũng là một nơi khá yên tĩnh, và chắc chắn sẽ không có ai làm phiền anh vào giờ này.

Thật ra Kỷ Thần Hi rất rõ ràng, trong tình huống này, nếu cô trực tiếp đi tìm An Cảnh Phong, chỉ sợ những người khác sẽ lại xì xào bàn tán, khiến anh gặp phải phiền phức không cần thiết. Cô có thể chấp nhận bất kỳ điều tiếng nào về bản thân, nhưng không thể để anh gặp phải sự phiền hà đó. Tuy nhiên, nếu người bị bôi đen là Mặc Bắc Hàn thì không sao.

Kỷ Thần Hi đến trước cửa phòng của Mặc Bắc Hàn, ngẩng đầu nhìn vào, cô nở một nụ cười mỉa mai, rồi không chần chừ đập mạnh cửa. Tiếng gõ cửa vang lên dứt khoát trong không gian yên tĩnh của khu nhà.

"Trưởng! Quan! Mặc! Có đó không?" Cô gọi lớn, không hề che giấu giọng điệu



thách thức.

Cô thầm tính toán thời gian, nghĩ rằng giờ này Mặc Bắc Hàn có thể cũng vừa mới tắm xong. Để tránh mình phải "chạm mắt" vào cảnh tượng không muốn nhìn thấy, Kỷ Thần Hi chuẩn bị một chiếc kính đen và đeo lên. Dù sao thì, cô cũng không muốn làm đau mắt mình.

Đúng như những gì Kỷ Thần Hi dự đoán, Mặc Bắc Hàn thật sự chỉ quấn một cái khăn tắm ra mở cửa, dù sao bình thường trong quân khu phần lớn là đàn ông nên anh rất thoải mái, nhưng khi vừa nhìn thấy người ngoài cửa, anh liền đóng sầm cửa lại, tức giận hét lớn:"Nữ lưu manh!"

Kỷ Thần Hi đứng đó, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Cô chỉ khế nhếch môi, tháo kính đen xuống và nhìn cánh cửa vừa mở ra chưa được ba giây đã bị đóng lại. Cô bình tĩnh đứng đó, ánh mắt lấp lánh một cách đầy ẩn ý. Lưu manh sao? Ha, ở đây người không có tư cách nói hai chữ đó nhất chính là Mặc Bắc Hàn anh đấy!

Vài phút sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa cùng với một người sắc mặt đen như đáy nồi, đã khoác lên người chiếc quần thể dục và một chiếc áo phông trắng. Mặc dù bộ đồ khá tạm bợ, nhưng cũng không làm Kỷ Thần Hi phải đau mắt nữa.

"Giờ này Kỷ đại tiểu thư lại *đại giá quang lâm đến đây, không biết là có chuyện gì? Không sợ vị tổ tông nhà cô, trở thành *Hoạn Thư, giết oan kẻ vô tội này à?” Mặc Bắc Hàn nghiến răng nói từng chữ một, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

(* đại giá quang lâm: là cụm từ chỉ sự xuất hiện hoặc thăm viếng của một người có địa vị cao, quan trọng trong các dịp lễ hội, nghi lễ hay sự kiện trọng đại. Cụm từ này thường dùng để miêu tả sự hiện diện của các nhân vật cao quý, như vua chúa, quan chức cấp cao, hoặc các bậc thánh thần*)

(* Hoạn Thư: là nhân vật trong tác phẩm "Truyện Kiều" của Nguyễn Du. Bà là một nhân vật phụ, là vợ của Thúc Sinh, người mà Kiều đã phải làm vợ lẽ. Hoạn Thư được miêu tả là người phụ nữ đẹp, có tính cách mưu mô, ganh ghét Kiều và tìm cách hãm hại nàng. Bà thường được coi là hình mẫu của sự đố kỵ, ghen tuông trong xã hội phong kiến. Hình ảnh Hoạn Thư trong "Truyện Kiều" mang nhiều sắc thái tiêu cực, thể hiện sự xấu xa của lòng thù hận và sự bất công đối với người khác.*)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.