🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, như đã được thông báo từ trước, hai nhóm học viên chính thức được tách ra.

Nhóm của Mộ Nguyệt Vũ dưới sự dẫn dắt của Lục Nhất, được đưa đến khu huấn luyện phía Đông, nơi tập chung cơ sở vật chất và thiết bị cơ bản cho việc luyện tập.

Lục Nhất đi rất nhanh, nhóm người vội vã tiến bước theo sau, trong khi bầu không khí căng thẳng bao trùm. Các bài tập thể lực, rèn luyện sức bền và sự kiên nhẫn sẽ bắt đầu ngay sau đó, khiến ai nấy đều hiểu rằng đây sẽ là một thử thách không hề dễ dàng.

Nhóm của Kỷ Thần Hi lại được đưa đến một khu vực hoàn toàn khác, dưới sự hướng dẫn của An Cảnh Phong. Mọi người ngạc nhiên khi thấy anh không dẫn họ đến các khu huấn luyện của quân khu. Mà thay vào đó, chỉ đơn giản là dẫn họ đi dạo trong khuôn viên rộng lớn của quân khu Xích Diệm, cũng như làm quen với địa hình nơi đây.

Không khí trong lành của núi rừng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây, tạo ra một cảnh sắc yên bình mà hầu như ai cũng thấy dễ chịu.

Kỷ Thần Hi không hề cảm thấy lạ lẫm với cách làm này của anh. Việc nắm vững địa hình, cơ cấu tổ chức của quân khu và làm quen với môi trường xung quanh sẽ giúp họ rất nhiều trong thời gian tới.

Theo thông báo từ Mặc Bắc Hàn, trong suốt bốn tuần huấn luyện, sẽ có ba tuần dành cho huấn luyện thực chiến sinh tồn, bên trong khu rừng thuộc dãy núi không xa ở phía Tây.

Vì vậy ở tuần đầu tiên, tất cả sẽ được trang bị các kỹ năng và bao gồm tập luyện sử dụng súng thật đạn thật. Tuy nhiên, trong quá trình huấn luyện, không

thể tránh khỏi những sự cố ngoài ý muốn, và do tính chất huấn luyện, súng

của các học viên sẽ được thay thế bằng loại súng có đạn cao su và đạn không thuốc súng bọc thuốc gây tê, đảm bảo an toàn tối đa trong ba tuần sinh tồn trong rừng.

Với tính cách của An Cảnh Phong mà Kỷ Thần Hi biết, anh không đơn giản để họ vui chơi như thế, mà rất có thể cường độ huấn luyện của họ trong mấy ngày sau còn sẽ nặng nề hơn so với nhóm của Mộ Nguyệt Vũ. Mà phạm vi huấn luyện, có thể không chỉ bao quanh khu huấn huyện phía đông kia nữa. Nó sẽ là toàn bộ những khu vực được phép đến của Xích Diệm, cũng chính là những nơi An Cảnh Phong đang đưa họ đi qua.



Binh pháp Tôn Tử có câu:"Biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại."

Việc hiểu rõ địa hình, cũng như các cơ cấu tổ chức của quân khu Xích Diệm chính là cơ sở quan trọng để có thể đưa ra những chiến lược, kế hoạch hợp lý khi bước vào huấn luyện thực chiến. Và cô cũng không hề nghi ngờ khả năng của An Cảnh Phong trong việc giúp họ chuẩn bị tốt cho điều này.

Trong khi nhóm của Kỷ Thần Hi đang thảnh thơi dạo bước, nhóm Mộ Nguyệt Vũ lại không may mắn như vậy.

Sau khi được Lục Nhất dẫn vào khu huấn luyện, họ lập tức phải đối mặt với những bài tập thể lực khắc nghiệt. Cường độ tập luyện cao đến mức khiến không ít người phải thở dốc ngay từ những phút đầu tiên. Mỗi bài tập đều yêu cầu họ phải chạy, leo núi, tập bắn súng, nâng tạ, tất cả đều được thực hiện dưới sự giám sát chặt chẽ của Lục Nhất, cùng một số quân nhân đến hỗ trợ và hướng dẫn. Dường như Mộ Nguyệt Vũ và các học viên trong nhóm đều cảm thấy như thể mình đang bị hành hạ, họ không ngừng nhìn đồng hồ, mong chờ thời gian nghỉ ngơi.

"Thật không thể tin nổi." Cô gái đang đi bên cạnh Mộ Nguyệt Vũ thở hổn hển:"Mình tham gia khóa huấn luyện này là để có cơ hội tiếp xúc với mấy vị kia, chứ không phải để bị hành hạ như thế này.

Nói rồi cô liếc nhìn xung quanh, thấy những học viên khác cũng đang mệt mỏi không kém, mặt mũi ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Có người đã phải dừng lại, không thể tiếp tục nữa. Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng phàn nàn, bởi vì giáo quan Lục của thật sự quá đáng sợ. Thậm chí nếu có ai đó than vãn, Lục Nhất chắc chắn sẽ khiến họ phải hối hận.

Mộ Nguyệt Vũ lúc này tình cờ nhìn về phía xa, thấy những người trong nhóm của Kỷ Thần Hi vẫn thảnh thơi trò chuyện, không hề có dấu hiệu gì của sự mệt mỏi. Đến lúc này, cô không khỏi thầm nghĩ rằng có lẽ những người trong nhóm của Kỷ Thần Hi đang được hưởng một đặc ân nào đó, mà họ không được.

Trong lòng Mộ Nguyệt Vũ liền dâng lên cảm giác ghen ghét, nhưng cô ta phải cố nhịn nó xuống. Sau đó ở góc nhìn không ai nhìn thấy, cô âm thầm nở một nụ cười kỳ lạ.

"Đợi đi, tôi muốn xem cô có thể cười được bao lâu nữa" Mộ Nguyệt Vũ lẩm nhẩm trong miệng.

"Hả? Tiểu Vũ, cậu nói gì cơ?" Cô bạn đi bên cạnh khó hiểu nghiêng đầu hỏi. Mộ Nguyệt Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi bảo không có chuyện gì.

Trong khi đó, nhóm của Kỷ Thần Hi vẫn không hề bị xáo trộn. Chỉ duy nhất Kỷ Dược Phàm không giấu được vẻ khó chịu khi nhìn thấy sự "thảnh thơi" của nhóm mình, nhưng Kỷ Thần Hi không mấy quan tâm, cũng chẳng giải thích lời nào với đứa em họ không ruột này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.