🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kỷ Thần Hi đang ăn một cách bình thản, nhưng không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi có hàng loạt ánh mắt dừng lại trên mình. Cô không phải không nhận thấy sự quan tâm của đám đông, nhưng đã quen với việc phải giữ mình khỏi ồn ào, đặc biệt là ở nơi này. Dù sao, quân khu là một môi trường đặc biệt, không ai muốn làm rối loạn trật tự nơi đây. Cô tiếp tục ăn, nhưng tâm trí lại dần bị cuốn vào sự tò mò về những ánh mắt xung quanh.

Bỗng có một bước chân chậm rãi tiến gần đến cô. Kỷ Thần Hi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một quân nhân lạ mặt với vẻ mặt ngượng ngùng, dáng điệu có chút lo lắng. Cô nhíu mày, không hiểu rõ tình huống.

"Xin...xin chào..." Anh chàng lính trẻ bối rối lên tiếng bắt chuyện.

Kỷ Thần Hi không trả lời ngay mà chỉ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh quan sát anh ta. Trong lòng, cô có chút đoán già đoán non về việc này, nhưng không để lộ ra ngoài.

"Có chuyện gì sao?" Cô lên tiếng, giọng điệu đều đều, nhưng lại không khỏi ngầm cảnh báo anh ta đừng làm phiền.

Anh chàng quân nhân có vẻ ngượng ngùng hơn, ho nhẹ vài tiếng, như thế muốn lấy lại chút bình tĩnh. Sau một lúc, anh ta lấy hết can đảm và tự giới thiệu mình.

"Tôi là Nam Lăng, giới tính nam, 24 tuổi, độc thân, cấp bậc đại úy, thuộc trung đội ba!" Anh nói một mạch, giọng hùng hồn nhưng vẫn có chút vụng về.

Kỷ Thần Hi gật đầu, chỉ đáp lại bằng một từ ngắn gọn:""

Đột nhiên, bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ quặc. Một phút, hai phút, rồi mấy phút liền trôi qua, cả hai đều không nói gì thêm. Nam Lăng đứng đó, lúng túng, không biết phải làm gì tiếp theo. Cảm giác ngượng ngùng càng lúc càng dâng lên trong anh ta. Nhưng dường như sự động viên từ đám huynh đệ đang nhiệt tình cỗ vũ bên cạnh, đã giúp anh ta lấy lại bình tĩnh, và rồi anh ta lại mở miệng hỏi.

"Mỹ...Đồng chí học bắn súng bao lâu rồi?" Anh ta hỏi, mắt không giấu được sự tò mò, thậm chí gần như muốn thốt ra hai từ "mỹ nữ" nhưng đã kịp dừng lại.

Kỷ Thần Hi nhìn anh ta, không vội trả lời. Cô nghĩ ngợi một chút rồi mới chậm rãi đáp:"Đâu đó 16 hay 17 năm, chắc vậy."

Nam Lăng cảm giác một tia sét vừa đánh trúng anh ta, khiến anh chết lặng. Anh đứng im, trừng mắt nhìn cô, không thể tin nổi vào tai mình, trong đầy hiện lên hàng loạt câu hỏi.



Cô mới bao tuổi mà đã học bắn súng đến 16, 17 năm? Cô đã đủ tuổi thành niên chưa thế? Cô học bắn từ trong bụng mẹ sao?

Câu trả lời của Kỷ Thần Hi khiến Nam Lăng lặng đi, không biết phải nói gì. Trong khi anh ta còn đang lúng túng, ánh mắt của Kỷ Thần Hi lại quay trở lại khay cơm của mình, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sự bình thản của cô khiến Nam Lăng càng thêm ngượng ngùng. Cuối cùng, anh ta chỉ biết lúng búng vài từ rồi quay lưng rời đi, không quên liếc nhìn nhóm bạn của mình đang đứng cười khúc khích bên cạnh.

Kỷ Dược Phàm ngồi bên cạnh, khẽ liếc nhìn cô, rồi nói vu vơ một cách khinh bỉ:"16, 17 năm? Vậy mà có mỗi 72 điểm cũng không bắn qua được."

Kỷ Thần Hi không phản bác lại, bởi cô biết nếu nói ra lý do thực sự, chắc chắn Kỷ Dược Phàm sẽ lại gây chuyện với giáo quan An yêu dấu của cô, và cô không muốn làm phức tạp thêm vấn đề. Cô chỉ lặng lẽ ăn cơm, không hề có vẻ gì là bận tâm.

Thời gian trôi qua, nhưng không khí trong nhà ăn vẫn đầy sự kỳ quái. Mặc dù mọi người đang cố gắng làm như không để ý, nhưng rõ ràng ai nấy đều đã chú ý đến cô gái có khả năng bắn súng vượt trội mà lại không có chút để tâm gì về kết quả.

Một lúc sau, lại có một vài người lại muốn tiếp cận để bắt chuyện, nhưng chỉ vừa mở miệng đã bị Thủ trưởng của họ ra lệnh phải dừng ăn, và yêu cầu tất cả đi ra ngoài chạy quanh sân tập mười vòng. Mệnh lệnh đột ngột đến, khiến mọi người phải rời đi ngay lập tức, không dám cãi lời.

Phía bên này, Mặc Bắc Hàn nhìn thấy mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, liền quay sang nhìn An Cảnh Phong, khẽ nở một nụ cười đầy "chân thành" hỏi:"Kim chủ ba ba, ngài hài lòng rồi chứ?"

An Cảnh Phong vẫn giữ thái độ thản nhiên, từ tốn đặt đũa xuống trước sự kinh ngạc của Lục Nhất. Anh ta không thèm đáp lại Mặc Bắc Hàn mà đứng dậy, lạnh lùng rời đi mà không nói thêm lời nào.

Lục Nhất đơ ra nhìn bóng người đã đi khuất, sau đó mới hoàn hồn lại, tò mò hỏi: "Thủ trưởng, rốt cuộc anh ta là ai, sao lại làm phách như thế? Ngay cả anh cũng nhún nhường anh ta như vậy?"

Mặc Bắc Hàn thở dài, ánh mắt thoáng buồn:"Là một tên thù dai, vợ hắn ta thì cũng thù dai không kém, cả nhà một nhà đều là kẻ khó ở."

Mặc Bắc Hàn không giải thích thêm, chỉ đứng dậy, rời đi, để lại Lục Nhất đang đắm chìm trong suy nghĩ về những lời vừa rồi. Dường như anh ta cũng đã đôi phần đoán được, thân phận của An Cảnh Phong không đơn giản chỉ là lính nhảy dù hay đi cửa sau vào Xích Diệm. Từ đó anh rút ra một kết luận, người đàn ông đó không nên chọc đến anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.