🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kỷ Thần Hi và Mộ Nguyệt Vũ đứng đối diện nhau, ánh mắt của hai người gặp nhau trong thoáng chốc, bầu không khí của thao trường lập tức trở nên căng thẳng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ, đặc biệt là từ phía đồng đội của hai bên.

Mặc dù Mộ Nguyệt Vũ vẫn duy trì vẻ mặt lo lắng, nhưng trong thâm tâm cô ta không ngừng reo vui. Đây chính là cơ hội nghìn năm vó một để cô ta thể hiện và đè bẹp Kỷ Thần Hi.

Bên cạnh Mộ Nguyệt Vũ, nhóm bạn của cô ta luôn miệng chế nhạo Kỷ Thần Hi. Những lời bàn tán của họ khiến không khí càng trở nên nặng nề. Họ cũng không khỏi đưa ánh mắt khinh miệt về phía Kỷ Thần Hi.

Trái lại, đồng đội của Kỷ Thần Hi không mấy tích cực. Họ không dám lên tiếng, tất cả đều im lặng, vẻ mặt có chút căng thẳng. Dù sao thì từ khi biết được Kỷ Thần Hi chính là nhân vật chính của câu chuyện giả thiên kim nổi tiếng ở Long Thành, mọi người càng chắc chắn rằng không thể trông cậy gì vào cô.

Duy chỉ có Kỷ Dược Phàm là khác biệt. Mặc dù không nhiều lời, nhưng cậu ta luôn để mắt tới mọi diễn biến, đặc biệt là những lời nói xấu về chị gái mình. Cậu nhíu mày, không thể chịu đựng thêm được nữa. Khi nhìn thấy nhóm của Mộ Nguyệt Vũ vẫn không ngừng xì xào và trêu chọc Kỷ Thần Hi, Kỷ Dược Phàm liền giơ tay lên ý kiến.

Mặc Bắc Hàn lập tức quay sang, ánh mắt lạnh lùng của anh ta lướt qua Kỷ Dược Phàm, giọng anh không mấy quan tâm, nhưng có phần nghiêm khắc."Có chuyện gì?"

Kỷ Dược Phàm nhìn quanh một lượt, rồi nghiêm túc hỏi:"Báo cáo trưởng quan, nếu đồng đội đánh nhau, sẽ bị trừ bao nhiêu điểm?"

Câu hỏi này khiến mọi người xung quanh im bặt. Mặc Bắc Hàn khẽ nhướng mày, nhận ra ý tứ của Kỷ Dược Phàm. Anh ta cười khẽ rồi trả lời: "Hiện tại là thời điểm khảo sát năng lực của các bạn, không thích hợp cho các hoạt động cọ sát vật lý."

Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Kỷ Dược Phàm vẫn hiểu ý từ mà Mặc Bắc Hàn đang ám chỉ đến. Có thể hiểu là, cậu muốn đánh ai thì đánh, đừng lộ liễu quá là được, cho dù có lộ thì cũng là đồng đội cọ sát với nhau, chẳng có lí do gì để bị phạt cả.

Kỷ Dược Phàm không khỏi gật đầu hài lòng, rồi mỉm cười đáp lại:"Đã rõ"

Lúc này Mộ Nguyệt Vũ với tâm trạng đầy tự tin, tiến lên bước đầu tiên. Cô ta không vội vàng bắn ngay mà quay sang nói với Lục Nhất, người đang chuẩn bị súng cho cô:"Giáo quan Lục, nếu không may em thua, vuột mất cơ hội chọn giáo quan... thầy sẽ vẫn dành chút thời gian hướng dẫn tụi em có được không?"

Lục Nhất nghe vậy, cảm thấy một niềm tự hào nở rộ trong lòng. Đây mới là thái độ đúng đắn của một người mới, nào như ai kia. Lục Nhất khẽ ho nhẹ, tỏ ra tự mãn:"Tôi sẽ làm đúng nghĩa vụ của mình, em cứ yên tâm."



Những lời này của Mộ Nguyệt Vũ rõ ràng là một màn giao tiếp khôn khéo. Cô ta vừa thể hiện được sự tôn trọng, vừa gián tiếp muốn kéo gần quan hệ với vị giáo quan có năng lực nổi trội hơn hẳn này.

Còn Kỷ Thần Hi đứng một bên, không nói gì, chỉ đang chăm chú chuẩn bị súng.

Bỗng dưng, không khí trên thao trường trở nên nặng nề. Mặc Bắc Hàn đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng lướt qua tất cả các học viên. Đột ngột, anh ta ra lệnh:"Nâng tầm bắn lên 100 mét!"

Mọi người ngạc nhiên, không khỏi lầm bầm trong lòng. Đối với các quân nhân đã qua huấn luyện, khoảng cách 50 mét không phải là thử thách lớn, nhưng với những học viên nghiệp dư, đặc biệt là hai cô gái, 100 mét đã là một cột mốc đầy khó khăn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mặc Bắc Hàn, không ai dám lên tiếng phản đối.

Lục Nhất không hiểu chuyện gì xảy ra, liền lên tiếng:"Thủ trưởng, dù sao đây cũng là những học viên chưa qua huấn luyện bài bản, đặc biệt là hai cô gái. Tầm bắn này có phải hơi quá không?"

Mặc Bắc Hàn không nhanh không chậm đáp:"100 mét đúng là không hợp lý, nâng lên 150 mét đi!"

Lục Nhất nghe thấy vậy, không khỏi nhíu mày, trong lòng đầy nghi ngờ:"Thủ trưởng.."

Anh chưa kịp nói hết câu thì Mặc Bắc Hàn đã thở dài, như thể không còn cách nào khác, cắt ngang:"Đội trưởng Lục, nếu còn tầm bắn lên nữa, tôi e là học viên của anh sẽ thua thảm lắm đấy."

Lục Nhất:"???"

Lúc này, Mộ Nguyệt Vũ dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Tầm bắn nâng lên gấp ba lần, quả thật đã vượt ngoài khả năng của cô ta. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Kỷ Thần Hi vẫn đang loay hoay, thao tác trông có vẻ vụng về, Mộ Nguyệt Vũ tự trấn an bản thân rằng dù không thể bắn tốt, nhưng chắc chắn cô ta vẫn sẽ vượt qua được một kẻ chưa bao giờ cầm súng như Kỷ Thần Hi.

Một hồi lâu sau, Mộ Nguyệt Vũ cắn răng bước lên vị trí ngắm bắn. Cô không ngừng điều chỉnh, tư thế tuy không chuẩn chỉnh như một tay bắn chuyên nghiệp, nhưng cũng rất ra dáng. Cô dùng cả hai tay, chầm chậm điều chỉnh khẩu súng, ánh mắt không rời khỏi bia bắn. Sau một vài động tác, cô ngắm chuẩn và bóp cò.

Đùng đoàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.