Dù quan hệ giữa hai người đã tốt lên rất nhiều, nhưng Kỷ Thần Hi khá khó chịu khi tiếp xúc gần như kiểu ôm ấp này với người khác. Có thể nói ngoại trừ Tịch Cảnh Dương ra thì chưa từng có ai có thể ôm cô, cho dù là anh trai ruột đi nữa thì cô cũng có chút bài xích.
Thế nhưng, Diệp Mộc Âm đã khóc thảm đến mức này rồi, Kỷ Thần Hi cũng không đẩy người ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô để trấn an.
"Không sao nữa rồi, cậu đừng khóc nữa, mình sẽ đưa cậu an toàn rời khỏi đây mà."
Diệp Mộc Âm vẫn còn rất hoảng sợ, hai cánh tay của cô rất lạnh, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày.
Qua một lúc, Diệp Mộc Âm mới chịu buông cổ Kỷ Thần Hi ra, vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói:"Cậu đừng...hành động lung tung. Gần cửa có một quả bom, bọn người đó nói, chỉ cần tùy tiện động vào quả bom đó thì nó sẽ phát nổ. Hoặc chúng ta dám kêu la lên, thì bọn chúng cũng sẽ kích hoạt quả bom từ xa..."
Kỷ Thần Hi nhướng mày:"Ồ, trong đây cũng có bom à? Chỗ nào thế?"
Diệp Mộc Âm không biết Kỷ Thần Hi định làm gì, nhưng cũng cố mò mẫm trong bóng tối để xác định phương hướng, sau đó lại thúc thít nói:"Hi Thần...tối quá...mình sợ...lỡ như...lỡ như mình đụng nhầm quả bom thì sao?"
Dù xung quanh vô cùng tối và đáng sợ, nhưng bỗng dưng Diệp Mộc Âm lại cảm thấy, cô gái trước mặt mình đang mỉm cười, cô không tin được mà lại hỏi:"Hi Thần...cậu không sợ sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689021/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.