Kỷ Thần Hi nhướng mày, cô bắt nạt mấy đứa nhóc này lúc nào thế?
Diệp Mộc Âm rón rén đi đến bên cạnh Kỷ Thần Hi rồi ngồi xuống. Cô nhìn vào hộp đen trước mặt mà cả người sởn hết da gà.
"Hi Thần, cậu...cậu tính làm gì?"
Kỷ Thần Hi khẽ thở dài, lúc này chẳng phải lúc nói lí với đám nhóc con đó. Chưa kể, tính thời gian, giờ này bạn trai yêu dấu của cô chắc cũng đã đến đây rồi, cô phải nhanh chóng ra khỏi đây, xuất hiện trước tầm mắt của anh, nếu không Mặc Bắc Hàn chắc chắn gặp xui xẻo!
"Cậu soi đèn giúp tớ." Kỷ Thần Hi đưa đèn pin cho Diệp Mộc Âm, khiến cô toát hết mồ hôi đáp:"Hi Thần...đừng...đừng nói là cậu..."
Kỷ Thần Hi mỉm cười:"Yên tâm, tin ở mình."
Mặc dù hai cánh tay đang run lên bần bật, nhưng Diệp Mộc Âm vẫn cố nuốt nước bọt, giữ chặt lấy chiếc đèn pin siêu nhỏ trong tay. Giờ phút này không còn tin hay không tin nữa, bởi vì dù Kỷ Thần Hi có làm điều gì điên rồ hay không thì bọn họ cũng chẳng có hy vọng rời khỏi đây, vậy thì cứ để cho cô ấy làm, biết đâu được trên đời này vẫn còn tồn tại hai từ "kỳ tích".
Tuy Diệp Mộc Âm không ngăn cản, nhưng cô bé học sinh tóc ngắn kia liền chạy đến túm chặt lấy tay Kỷ Thần Hi quát:"Chị bị điên à! Chị muốn chúng tôi chết cùng kẻ xấu xa như chị sao!?"
Kỷ Thần Hi lạnh mặt:"Buông ra!"
Giọng nói của cô lúc này đã không còn ngả ngớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trung/2689019/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.