Cận Châu không ngờ cô lại nhanh chóng tha thứ cho anh. Cô cũng không phải chưa từng khiến anh tức giận, nhưng không ngờ rằng trong lần anh cho rằng nghiêm trọng nhất, cô lại dễ dàng dỗ dành như vậy.
Nhưng anh vẫn chưa dỗ dành cô.
Cận Châu buông cô ra: "Em có đói không?" Anh đã hứa tối nay sẽ dẫn cô đi ăn đậu hủ thối.
An Chi Dư gật đầu: "Bị anh dọa như vậy, thật sự có hơi đói rồi!"
Cận Châu đặt tay lên môi cô hôn một cái: "Tối về, tùy em phạt thế nào đấy!"
Nghe câu này, thật sự có chút không nghiêm túc.
An Chi Dư rụt tay lại, giọng có chút trách móc: "Sau này anh ít xem những thứ đó đi!"
Cận Châu nhíu mày: "Những thứ nào?"
Còn giả vờ với cô!
An Chi Dư không muốn chỉ trích anh, nhưng không nhịn được mà nói thẳng: "Chính là những thứ mà đàn ông các anh thích xem ấy!"
Những thứ mà đàn ông các anh thích xem?
Cận Châu ngay lập tức nghĩ đến những thứ th* t*c, nhưng người hỏi câu đó lại là An Chi Dư, vì vậy khả năng đó chỉ lóe lên trong đầu anh rồi bị anh gạt bỏ.
"Những thứ nào?" Anh lại hỏi một lần nữa.
An Chi Dư bị sự kiên quyết của anh làm cho đỏ mặt: "Anh có thể đừng hỏi nữa không!"
Thấy trên mặt cô có vẻ bực bội, Cận Châu lập tức im lặng.
Nhưng không hỏi không có nghĩa là anh không nghĩ đến.
Khu vực Minh Dương gần đây không dễ đỗ xe, hơn nữa giờ này đúng lúc là giờ tan làm, nhìn đi nhìn lại hai lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009528/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.