Sau khi chào tạm biệt từng người ở cửa khách sạn, Cận Châu dẫn An Chi Dư đến bãi đậu xe chếch đối diện.
"Các anh kỳ lạ quá."
Cận Châu quay đầu nhìn cô: "Kỳ lạ ở chỗ nào?"
"Các anh không phải là bạn học cấp ba à?" An Chi Dư với vẻ mặt khó hiểu: "Vậy tại sao không ai nhắc đến chuyện thời cấp ba?"
Hôm qua Cận Châu quả thật đã nói với cô rằng đây là bạn học cấp ba, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Dù là tiểu học, trung học hay cấp ba, Cận Châu đều là người không thích nơi ồn ào. Đối với anh, đi học là để học, không phải để kết bạn. Ở giai đoạn nào cần làm việc gì, anh nắm rõ rất rõ ràng.
Hơn nữa, anh sống rất khiêm tốn, khi đó chỉ có rất ít người trong trường biết đến gia thế của anh. Sau này khi anh vào làm ở tập đoàn Cận Thị, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã ngồi vào vị trí cao trong tập đoàn, điều này khiến cho những người từng là bạn học của anh rất ngạc nhiên.
Với họ, ai có gia thế như thế lại không khoe ra chứ? Dĩ nhiên, thời học sinh, Cận Châu tuy là người khiêm tốn nhưng cũng không hẳn vậy. Dù sao với ngoại hình của anh, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của các nữ sinh. Nhưng anh không bao giờ gây sự chú ý, thậm chí còn rất bài xích, điều này trong mắt một nhóm nam sinh khác chính là không biết điều.
Và những người vừa rồi, đều là những người đã từng học chung với anh ba năm nhưng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-trieu-diu-dang-uc-that-nguyet/5009526/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.