Trước cửa lớn của Sở gia, có hai người cứ đi đi lại lại đã gần cả tiếng đồng hồ, hạ nhân quay ra nhìn nhau như kiểu thắc mắc: "Công tử hôm nay làm sao mà đến nhà cũng không dám vào?"
Lúc đầu quyết định theo Sở Tiêu về nhà nói chuyện cùng phụ mẫu, Minh Nghi cũng đã cố chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc đó không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi gì, chỉ nghĩ đến chuyện mãi ở cùng hắn là được. Nhưng khi đặt chân đến đây, mọi can đảm cũng tự dưng bay sạch hết luôn.
Mà Sở Tiêu thấy Minh Nghi lo lắng như thế, mỗi lần định bước vào lại dừng lại nói đợi thêm một chút. Chung quy cũng đã đợi được vài tiếng, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu, kiên nhẫn đứng một bên nhìn cậu cười cười.
"Ngươi đừng cười nữa được không? Nếu không phải trước kia ta nghe chuyện cha ngươi đánh Sở Ngọc cùng Tiểu Vũ suýt mất mạng, thì ta cũng không lo lắng thế này đâu."
"Được rồi, có ta ở đây ngươi lo gì chứ." Sở Tiêu kéo Minh Nghi lại gần ôm lấy người cậu vỗ vỗ an ủi, ghé sát tai nhẹ giọng trêu chọc: "Nếu không tự mình vào được có cần ta bế không?"
"Được đó." Minh Nghi cũng tươi cười vòng hai tay qua cổ hắn, tinh nghịch nói: "Ngươi bế ta vào đi."
Sở Tiêu khóe môi giật giật, không nói thêm một lời cúi người xuống nhấc cả người cậu lên trên tay.
"Ta đùa thôi ngươi bỏ ta xuống, bỏ ta xuống..."
Trong lúc hai người đang mải trêu đùa, không biết Sở lão gia đã tự mình ra bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322683/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.