Nói ra những lời vô tình thế này cũng đau lắm chứ. Minh Nghi cố kiềm chế giọng mình không nghẹn lại.
Ta cũng muốn ở cạnh ngươi, nhưng mà ta thực sự không còn đủ tự tin như trước nữa.
Mà Sở Tiêu sao lại không biết Minh Nghi đang nghĩ gì, hắn cũng cố kìm nén đau xót trong lòng ngồi lại gần cậu, dịu giọng nói: "Đừng nói dối, nếu ngươi thực sự không còn thích ta, tại sao vừa trở về đã tìm gặp ta đầu tiên?"
"Ta..." Sở Tiêu càng ngày càng ngồi lại gần, làm Minh Nghi lúng túng không biết nên giải thích thế nào.
"Minh Nghi, cho ta một cơ hội chứng minh tình cảm của mình được không? Ta chưa từng quan tâm hay yêu người khác, nhưng ta sẽ cố gắng để hoàn thiện mình hơn. Mong ngươi đừng bắt ta rời xa, đừng nói những lời muốn đuổi ta đi."
Giọng nói Sở Tiêu trầm ấm bên tai làm hai mắt Minh Nghi đỏ lên, hắn lại càng áp sát lại gần cầm lấy tay cậu. Minh Nghi muốn thu tay về nhưng Sở Tiêu mạnh tay như vậy, không cách nào thoát khỏi vòng tay hắn.
"Minh Nghi ta yêu ngươi..."
Ta yêu ngươi... Vậy mà chính miệng Sở Tiêu lại nói ra ba từ này, ngày trước dù là trong mơ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Tim Minh Nghi đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Cậu ngồi trân trân nhìn hắn không nói nên lời, mà Sở Tiêu lại thừa cơ cứ thế đưa tay sờ lên má, rồi từ từ đặt trên trán cậu một nụ hôn.
Minh Nghi cả người run lên, Sở Tiêu từ từ hôn nhẹ lên nơi có vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322682/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.