"Ta không xứng đáng được tha thứ đâu Mạc Nhiên..."
"Ngươi mà như vậy sau này bảo ta sống thế nào đây... Tần Lăng đừng đối xử với ta như vậy..."
Từng tiếng gào khóc của Mạc Nhiên liên tục vang vọng bên tai làm tim hắn như thắt lại, Tần Lăng nửa quỳ dưới đất, đầu cúi gằm xuống hai tay bấu chặt vào nhau.
Dù đã làm nhiều chuyện độc ác như vậy Mạc Nhiên vẫn muốn ở bên hắn, tha thứ cho hắn sao?
Không được, không thể để Mạc Nhiên đau lòng thêm. Hắn phải dùng cả đời này để chăm sóc, bảo hộ y, không để y phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng mà phải tỉnh dậy thế nào đây? Tẩn Lăng ngẩng mặt lên trời, dù bên trên chỉ là một khoảng tối tăm không phân biệt được ngày đêm, nơi đây là nơi nào, là địa ngục hay trần gian. Nhưng giờ phút này hắn không biết làm gì khác ngoài cầu nguyện.
"Ông trời đã cho ta sống thêm một kiếp, liệu có thể để ta tỉnh dậy một lần nữa không? Không phải Tần Lăng tham sống, nhưng nếu cứ như vậy chết đi Mạc Nhiên phải làm sao? Ta không muốn y đau lòng..."
"Cho ta thêm một cơ hội bù đắp cho y, sau khi chết người muốn trừng phạt Tần Lăng thế nào cũng được, dù chịu núi đao biển lửa... ta cũng can tâm tình nguyện, làm ơn hãy cho ta tỉnh lại đi... làm ơn..."
Mạc Nhiên khóc nhiều đến mức giọng khàn cả đi, nhưng cả người vẫn run run gục trên ngực hắn, hai mắt sưng lên nước mắt cũng rơi ướt đẫm cả một vùng áo: "Ta nói nhiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322678/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.