Hôm nay lại như mọi ngày Mạc Nhiên bưng lên một bát thuốc, vì Tần Lăng không thể tự mình uống nên y chỉ có thể dùng miệng truyền thuốc vào cho hắn. Mạc Nhiên lau khóe môi của mình rồi lại lau nhẹ khóe môi Tần Lăng, khi đứng lên thấy một người đứng ngoài cửa làm Mạc Nhiên hơi sững lại, cẩn thận đắp lại chăn cho Tần Lăng một lượt rồi bước ra ngoài.
Trần Viễn để thị vệ đứng đằng xa một mình mặc thường phục đến gần Mạc Nhiên, ông cũng muốn đến sớm hơn nhưng vương gia vừa bị lật đổ, trong triều mọi thứ đều rối tung đều cần phải tự giải quyết. Vừa nhìn thấy Mạc Nhiên, Trần Viễn ánh mắt đã mang ý cười, muốn tiến đến cầm lấy tay y nhưng Mạc Nhiên lùi lại một bước lạnh lùng nói: "Không biết hoàng thượng đích thân đến đây có chuyện gì không?"
Trần Viễn ngập ngừng thu tay lại, nhìn sắc mặt Mạc Nhiên không tốt dù biết kết quả nhưng vẫn hỏi: "Tần Lăng... dạo này thế nào rồi?"
"Vẫn vậy, cảm tạ hoàng thượng quan tâm."
"Mạc Nhiên... có lẽ ta nợ con một lời xin lỗi..."
Mạc Nhiên khẽ mỉm cười, chuyện hoàng thượng là cha ruột của mình từ kiếp trước y đã sớm biết, nên nghe lại một lần nữa chỉ thấy buồn cười chứ không có gì ngạc nhiên. Người cha nuôi từ nhỏ muốn hành hạ y, cha ruột cũng muốn ra tay giết y, xin lỗi sao? Y không làm gì cũng khiến họ hao tâm khổ tứ như vậy, chẳng phải người nên xin lỗi là y hay sao? Xin lỗi vì đã sinh ra trên đời này rồi trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322674/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.