Cảm nhận được bàn tay không còn sức từ từ tuột khỏi tay mình, Mạc Nhiên muốn bắt lấy nhưng chỉ bắt được khoảng không.
"Tần Lăng..." Mạc Nhiên ánh mắt thất thần, mãi một lúc sau mới cất nên lời. Tần Lăng nằm đó nhưng lại không ai đáp lời y cả.
"Ngươi đùa thế này không vui đâu... đừng đùa thế này dậy đi được không?" Mạc Nhiên lay nhẹ người trong lòng, nhưng hắn vẫn không một chút cử động.
Bàn tay càng lay càng mạnh, rồi lại ôm chặt áp sát má lên gương mặt hắn, mặc cho máu từ người Tần Lăng dính đầy lên người mình. Y hiện tại không biết mình nên làm gì, một cảm giác sợ hãi bao quanh như rơi xuống đáy vực sâu, không có ánh sáng không lối ra.
"Tần Lăng..." Mạc Nhiên khóc lớn, trong căn mật thất nhỏ hẹp tiếng gào khóc như xé lòng. Trần Viễn hồi nãy còn cảm thấy may mắn, ông ra lệnh cho thuộc hạ của mình trừ khử người bước vào đây nhưng không nói rõ là giết ai, giúp Mạc Nhiên thoát được một mạng. Nhưng nhìn bộ dạng Mạc Nhiên đau lòng đến vậy, ông biết nếu Tần Lăng chết nhất định Mạc Nhiên sẽ hận ông suốt đời.
"Đúng rồi... ngoại tổ phụ ta là thần y người có cách cứu, người có cách cứu." Nhận ra còn tia hy vọng Mạc Nhiên nhìn Trần Viễn, chưa để y kịp mở miệng Trần Viễn đã sai thái giám bên cạnh thả người ra. Thực ra nơi nhốt người cũng chẳng ở đâu xa, thái giám vào một góc khuất trong phòng ấn cơ quan nào đó, ngay lập tức có một cánh cửa bật mở, Cao Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322673/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.