Vì nơi họ ở là một vùng núi hoang vu cách biệt nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Sở Tiêu và Minh Nghi vừa đến kinh thành cực kì hốt hoảng khi thấy khắp nơi loạn thành một đống, người người thi nhau cầm đồ chạy tán loạn. Những hàng hóa thường ngày bày bán bên lề đường cũng dọn đi gần hết, những tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi, tiếng trẻ con khóc gọi mẹ, tiếng đao kiếm từng nhát sắc bén vang lên.
Có lẽ là thuộc hạ của vương gia bày trí sẵn trong kinh thành làm ra, khi họ đến cổng thành cũng canh chừng rất lỏng không khó để trà trộn vào. Không lẽ vương gia đã khống chế được kinh thành rồi sao? Còn hoàng cung, liệu ông ta đã tiến vào hoàng cung chưa?
Sở Tiêu thấy một toán binh lính đi qua, vội kéo Minh Nghi trốn vào một căn nhà trống gần đó, đám binh lính kia không hề để ý đến nơi họ trốn rất nhanh đã rời khỏi. Vì lúc nãy gấp gáp nên Sở Tiêu đã giữ chặt lấy Minh Nghi giấu đằng sau mình, giờ nhìn lại mới thấy hai người đứng sát nhau đến vậy. Sở Tiêu vội vàng buông tay Minh Nghi ra.
Thấy bàn tay mình trống không Minh Nghi ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, cậu mím chặt môi nhìn người trước mặt, hai tay căng thẳng bấu vào nhau đấu tranh một hồi cũng quyết định mở miệng nói: "Sở Tiêu không biết bây giờ tình hình trong cung thế nào, ngươi hãy mau trở về cùng người nhà mình rời đi đi. Mặc kệ ta."
Sở Tiêu nhíu mày nhìn Minh Nghi: "Ngươi đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322666/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.