Chuyến đi này Tần Lăng chỉ dẫn theo một mình Tu Kiệt, vì đề phòng bất trắc nên hắn để lại hết ám vệ bảo vệ Mạc Nhiên. Đáng ra từ kinh thành đến nơi cũng phải mất một ngày rưỡi đường, nhưng hắn ngày đêm không ăn không ngủ, tranh thủ từng chút thời gian nên ngày hôm sau đã đặt chân đến Thiên Sơn. Người ta nói, cao nhân thường hay chọn những nơi thâm sơn cùng cốc làm nơi trú ẩn quả không sai. Hai người vừa đi vừa hỏi đường, theo hướng chỉ giờ đã đến một nơi thanh vắng không bóng người qua lại, chỉ có một con đường mòn nhỏ may mắn ngựa vẫn có thể miễn cưỡng đi qua.
Nhưng nơi này chỉ toàn núi rừng đến một ngôi nhà cũng không có, đi đâu tìm vị thần y Cao Lão kia đây? Đúng lúc đang sốt ruột không biết nên đi hướng nào tiếp thì Tần Lăng thấy một lão bá trông khá cao tuổi, dù mái tóc đã bạc trắng nhưng nhìn vẫn rất khỏe mạnh trên lưng vác một bó củi lớn, tay cầm một chiếc gậy gỗ đang từ hướng ngược lại đi tới.
Tu Kiệt như cũ nhảy xuống ngựa, tiến tới trước mặt vị kia hỏi đường: "Vị lão bá này, xin hỏi ông có biết xung quanh đây có vị thần y nào không?"
Lão bá khẽ ngước mặt lên nhìn qua hai người một lượt, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn trả lời: "Tìm Cao Lão sao? Hỏi đúng người rồi đấy đi theo ta."
Tần Lăng như nhặt được ngọn rơm cứu mạng, đúng lúc hai người còn đang lo sợ không biết tiếp theo nên đi thế nào. Lão bá trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322658/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.