Tần Lăng hoảng loạng đến mức không biết nên làm gì trước, một tay đặt lên miệng vết thương cầm máu theo bản năng, nhưng máu cứ theo kẽ tay mà ào ào chảy ra ngoài, hắn cũng không bận tâm đến những thanh kiếm thừa cơ lao về phía mình.
"Công tử cẩn thận!" Tiếng Tu Kiệt hét lên nhưng Tần Lăng như không nghe thấy, cảnh tượng kiếp trước như hiện ra trước mắt, cũng là y một thân đầy máu từ từ lạnh ngắt trên tay hắn. Cảnh tượng đó làm hắn ám ảnh đến mức nghĩ cũng không muốn nghĩ, vậy mà đến hôm nay ông trời lại bắt hắn phải trải qua một lần nữa.
Thanh kiếm của gã bịt mặt lao thẳng vào người hắn chỉ còn cách trong gang tấc đột nhiên dừng lại, một ám khí đâm thẳng vào cổ làm gã ngã gục xuống đất. Tu Kiệt đã hoảng sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên xung quanh từ trong bụi cây có một đám người đeo mặt nạ nửa mặt nhảy ra, bao vây lấy đám thích khách.
Nhận ra chính là ám vệ của phủ do mình gọi đến Tu Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Lăng cũng nhận ra không còn nguy hiểm vội bế y lên trên tay ra lệnh: "Mau đi gọi đại phu!"
Trác Phong nhanh chân hơn đã một mạch chạy đi trước, hắn biết ám vệ của mình sẽ biết làm thế nào nên không quan tâm đến tình hình bên này nữa. Nhìn thấy cách đó không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, Tần Lăng liền đưa y vào đó rồi đặt trên giường, vết thương được hắn xử lý qua máu cũng ngừng chảy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322657/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.