Sau khi mấy người kia hỏi han vài câu xong, thấy hắn vừa tỉnh có vẻ mệt mỏi nên Mạc Nhiên đuổi hết ra ngoài. Căn phòng này là một phòng trong nha môn, giống như là phòng ngủ cũ ngày xưa. Vì hắn bị thương nên y cố tình sai Trác Phong mang thêm chăn đệm rồi dọn dẹp qua một lượt. Tần Lăng nhìn y chu đáo như vậy mỉm cười nói: "Ta hôn mê bao lâu rồi?"
Mạc Nhiên: "Gần hai ngày."
"Nơi này đã bị phát hiện chúng ta còn giết hai kẻ bịt mặt kia, ngươi không sợ lại có người đến tấn công lần nữa sao?"
"Hai người kia đi lẻ như vậy chứng tỏ là chúng đang chia nhau ra tìm, chẳng qua ta không may gặp phải, giờ họ đã chết rồi đồng bọn không có tin tức, phải hai ba ngày mới bắt đầu nghi ngờ." Mạc Nhiên thản nhiên nói: "Chúng ta có hai người bị thương di chuyển không tiện có khi càng dễ bị phát hiện, ta đợi ngươi tỉnh hẳn mới cùng nhau rời khỏi."
"Sở Ngọc vẫn chưa tỉnh sao?"
"Tỉnh rồi, nhưng nằng nặc đi tìm Tiểu Vũ thế là lại bị Sở Tiêu đánh cho bất tỉnh, cũng không khác người bị thương là mấy."
"Mạc Nhiên của ta đúng thật là suy nghĩ chu toàn." Tần Lăng mỉm cười kéo y xuống để y nằm lên ngực mình, trong lòng hắn giờ cảm xúc lẫn lộn. Có khi nào ông trời cho hắn sống lại để biết những chuyện này, để đối tốt với y hơn.
Mạc Nhiên trong lòng hắn hai mắt rũ xuống, y không phải ngươi nhiều chuyện nhưng nhìn biểu cảm lúc nãy hắn nói chuyện cùng Tu Kiệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322651/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.