Tần Lăng dùng sức nên độc trong người cũng phát tác nhanh hơn, vừa giết được kẻ còn lại cũng ngã gục xuống dưới đất. Hắn biết trước đám người này cùng bọn với kẻ đã ám sát Mạc Nhiên ở kiếp trước, thứ độc này cũng từng nếm thử qua một lần. Dù là đau đớn nhưng rất nhanh sẽ hết, gã kia nói độc không có thuốc giải nhưng hắn biết là có, chẳng qua là thuốc giải rất khó tìm không phải ai cũng lấy được. Kiếp này Giai Hy chết sớm sẽ chẳng còn đơn thuốc gia truyền nào, sau khi biết chuyện Giai Hy chỉ muốn lợi dụng mình, hắn cũng từng nghĩ qua Giai Hy sẽ không dám vì mình mà liều chết, không biết được từ đâu cô có thuốc giải, nhưng hiện tại có lẽ cũng không một ai dám lên đỉnh núi Tây Môn đầy tuyết và sói để mang thuốc giải về cứu hắn.
Dù là vậy chỉ cần Mạc nhiên không sao hắn cũng không có gì tiếc nuối, trước khi lịm đi hắn chỉ còn thấy Mạc Nhiên đang chạy về phía mình, rồi cả bốn phía đều tối mịt. Không biết qua bao lâu hắn từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh có chút quen thuộc.
"Ngươi tỉnh rồi?" Mạc Nhiên sắc thuốc trở về, nhìn thấy hắn đã tỉnh vui mừng lại gần cầm lấy tay hắn lên cẩn thận bắt mạch: "Đều ổn rồi không có gì đáng ngại nữa."
Tần Lăng vẫn ngơ ngác, hắn xác định mình sẽ không sống nổi nhưng nhìn bàn tay ấm áp đang đặt trên tay mình, cùng cảm giác khó chịu trong người truyền lại, hắn biết đây thực sự không phải là mơ, thập tử nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322650/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.