Mạc Nhiên không để ý đến sắc mặt của Tần Lăng, thấy hắn vẫn đứng yên một chỗ lại nhìn vết thương trên vai nhíu mày nói: "Đang đánh nhau mà phân tâm, ngươi muốn chết sao?"
Không phải là ta lo lắng cho ngươi nên mới vậy sao? Sớm biết ngươi giỏi võ như vậy thì ta cũng chả thèm để ý! Tần Lăng nhìn người đang đánh giết trước mặt, đúng là y không những biết võ mà còn rất giỏi. Sao hắn lại không biết, kiếp trước chung sống cùng nhau tận bảy năm mà hắn không hề biết. Hắn cau có nói: "Ngươi biết võ mà nãy giờ đứng nhìn trò vui sao?"
"Ta cứ nghĩ ngươi xử lý được, xin lỗi là ta quá đề cao ngươi." Y lôi từ trên người ra một con dao ngắn, nhẹ nhàng tóm lấy một tên rồi cứa một đường ngang cổ, mặt không biến sắc. Tần Lăng quả thực há hốc mồm, Trần Mạc Nhiên yếu đuối mà y biết đây ư? Người mà thân thể yếu ớt xô một cái dễ dàng ngã đây ư?
Thấy y tự bảo vệ được mình hắn cũng chú tâm hơn, lực sát thương cũng mạnh hơn thoáng chốc đã chém chết hai người lao về phía mình. Hắn quay qua nói với Sở Tiêu: "Sở Tiêu, ngươi dẫn Minh Nghi đi trước đi."
Sở Tiêu quay qua ngó xung quanh, có Mạc Nhiên giúp nên không còn đáng ngại. Hắn gật đầu rồi túm lấy cổ Minh Nghi, dùng khinh công bay lên mái nhà, vung kiếm chém chết mấy tên mai phục trên đó.
Thấy tình hình ngày càng xấu đi Tống Nam Dương trán đổ đầy mồ hôi, quát tháo mấy tên thị vị bên cạnh: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322573/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.