Uyển Nhi quyến luyến vuốt ve bộ y phục trắng trên tay, thấy Mạc Nhiên đi ra cô tiến lại gần đưa bộ y phục cho y, nói: "Lam Vân công tử, y phục của người đã giặt sạch rồi."
"Đa tạ cô nương." Mạc Nhiên đón lấy áo, Uyển Nhi ngượng ngùng nhìn bàn tay vừa lướt qua tay mình, cô cúi đầu hai má đỏ ửng: "Công tử hôm nay phải đi rồi sao?"
"Ừm." Mạc Nhiên gật đầu: "Bây giờ đi luôn."
Uyển Nhi có chút giật mình: "Sao lại đi gấp như vậy, công tử ở thêm một thời gian không được sao?"
"Không được." Mạc Nhiên thẳng thừng từ chối: "Giúp ta chuyển lời cảm tạ đến Lý thúc và mọi người."
Tần Lăng thấy ánh mắt thèm thuồng của Uyển Nhi, hắn lại cảm thấy khó chịu. Cái tên kia biết người ta có ý với mình còn đứng đó nói chuyện không thôi nữa, hôm trước hắn giúp y từ chối xong giờ cảm thấy tiếc rồi sao?
"Lam Vân chuẩn bị xong rồi đi thôi." Hắn lớn tiếng gọi.
"Uyển Nhi cô nương, bảo trọng." Mạc Nhiên không nhìn cô thêm một lần, cứ như vậy đi qua. Uyển Nhi che giấu đi đôi mắt ngập nước, đây là lần đầu cô yêu thích một người, không ngờ lại bị từ chối phũ phàng như vậy.
Ba người còn lại đã lên ngựa sẵn, chỉ đợi một mình y. Mạc Nhiên đến gần con ngựa chuẩn bị trèo lên thì nghe thấy có người gọi mình, quay lại nhìn thì thấy một cậu bé đang hớt hải chạy đến.
"Tử Du?" Mạc Nhiên nhìn thấy người đến là Tử Du, có một chút ngạc nhiên rồi vui vẻ mỉm cười.
"Lam Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322563/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.