5,
Mọi người trong công ty thấy tôi đều có một biểu tình muốn nói rồi lại thôi, xem ra Tần Chiêu và Tô Thanh Thanh nháo rất ầm ĩ.
Tôi gõ bàn ở quầy lễ tân: “Tần Chiêu đâu?”
“Chào cô, cô có hẹn trước không?”
Cô gái nhỏ có vẻ là người mới đến, cô ấy thậm chí không biết tôi.
Tôi nhịn không được cười lên, một người khác chọc tay cô ấy: “Đây là phu nhân của Tần đổng.”
Cô gái lập tức sụp đổ.
“Ở… ở phòng chờ.”
“Cảm ơn.”
Tôi huýt sáo trong lòng, nghĩ đến lát nữa gặp được người mình muốn gặp, trong lòng có chút khẩn trương.
Mở cửa ra, tôi thấy Tần Chiêu và Tô Thanh Thanh ôm nhau thì thầm, bên cạnh là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, chỉ lộ ra tấm lưng trông có vẻ cô đơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Chiêu sốt ruột nhướng mi: “Không phải nói không ai được vào đây sao?.......Tô Yên?”
Anh ta đứng trước mặt Tô Thanh Thanh, không kiên nhẫn nói: “Sao em lại tới đây.”
Tôi không có tâm tư trả lời, tâm trí tôi đã bị thu hút bởi người vừa quay đầu lại kia.
Tô Cẩn Nhiên vẫn lãnh đạm như vậy, giống như anh ấy không quan tâm điều gì, anh ấy nhìn gầy hơn, trên gò má có vết bầm tím, không lẽ bị Tần Chiêu đánh sao?
“A Yên.”
Tô Cẩn Nhiên xoay xe lăn, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, “Đã lâu không gặp.”
Mắt tôi nóng lên, từ từ bước đến bên anh, ngồi xổm xuống, úp mặt vào đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-the-than/2716003/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.