6,
Sắc mặt của Tần Chiêu còn khó coi hơn lúc bị tôi t át, anh ta thở hổn hển trừng mắt nhìn tôi, giống như hoài nghi những gì vừa nghe.
Giống như bị cắn bởi một con chó ngoan.
Không chỉ anh ta, sắc mặt Tô Thanh Thanh cũng phức tạp, có lẽ bọn họ đều nghĩ, tại sao tôi lại là người đề nghị ly hôn?
“Em nghiêm túc?”
Một lúc sau, Tần Chiêu cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc nói với tôi:
“Tô Yên, em định giở trò gì?”
Thái độ của Tần Chiêu làm tôi nhớ tới một điều.
Tất cả những người được thiên vị đều sẽ không lo lắng điều gì.
Thế nên Tô Thanh Thanh mới có thể không chột dạ mà xông vào công ty, thế nên Tần Chiêu mới có thể không do dự hỏi tôi có ghen hay không, bởi vì bọn họ đã có câu trả lời chính xác.
Chỉ có điều tôi không có tư cách đó.
Tô Cẩn Nhiên nắm lấy cổ tay tôi, nói với giọng đầy lo lắng: “A Yên, lúc tức giận đừng nói nhảm, em…”
“Không phải là lời tức giận.”
Tôi khẽ gạt tay anh ra, không dám nhìn vào mắt anh.
Tôi muốn nói với anh rằng Tần Chiêu chưa bao giờ là người tôi thích, mà là anh, nhưng tôi không đủ tự tin.
Bảy năm trước, tôi bị nhà họ Tô gọi về gấp, cha mẹ nuôi ném cuốn nhật kí vào mặt tôi, lạnh lùng mỉa mai hỏi tôi tại sao lại có thể yêu chính anh trai mình?
Tô Yên, chúng tôi tốt bụng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-the-than/2716002/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.