16,
Qua hôm đó, tôi chạy ra nước ngoài trong đêm, tiếp tục chuyến du lịch vòng quanh thế giới đang dang dở của mình.
Chỉ có như vậy, lấp đầu tâm trí của mình bằng những phong cảnh, tôi mới có thể không nghĩ đến Tô Cẩn Nhiên nữa.
Nửa năm sau, tôi mới nghe được thêm một tin tức của Tô Cẩn Nhiên.
Không biết Tô Thanh Thanh hỏi được số điện thoại của tôi từ đâu, gọi cho tôi và khóc như đ i ê n.
“Huhuhu, Tô Yên, cô mau trở về đi, tôi sai rồi, anh tôi thật ra cũng rất thích cô, tôi sợ cô cướp anh ấy, nên mới ép anh ấy ra nước ngoài… Tô Yên… làm ơn!”
Đầu óc tôi ong ong, giống như hồ n lìa khỏi xá c.
“Cô nói gì?”
Sau khi tắt điện thoại, tôi vội vã bay đến Verona.
Hiện tại ở Ý đang là lúc núi lửa phun trào, một người tà n tậ t như Tô Cẩn Nhiên chạy đến đó tìm tôi, quả thật đúng là không muốn sống nữa mà!
Khi tôi đến Verona đã là một tuần sau.
Không cần nghe ngóng, cô hàng xóm lúc trước đã nói cho tôi biết tin tức của Tô Cẩn Nhiên.
“Mấy hôm nay, anh ta vẫn luôn ở chỗ bức tượng Juliet, ngẩng đầu nhìn bức tượng.”
Cô ấy cười vui vẻ.
“Anh ta rất giống với cô, A Yên, tôi chắc chắn anh ta đến đây vì cô.”
Tay chân tôi run lên, đi đến chỗ đó, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên xe lăn.
Anh ấy dường như nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-the-than/2715983/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.