Kho chứa hàng CB 6104
Anh lái xe từ ngoài tiến vào, nơi này không một bóng người, anh cẩn thận quan sát xung quanh bỗng dừng lại khi phát hiện một thân ảnh bị treo trên cao kia. Nhanh chóng lấy khẩu súng giắt say lưng, mở cửa rồi bước xuống xe.
Người bị treo trên kia mặc một chiếc đầm trắng, tóc đen xõa xuống che cả khuôn mặt, hai chân để trần, tay bị trói ngược lên trên.
Tuy anh tin với năng lực của cô thì đâu dễ dàng bị bắt như vậy nhưng anh chỉ nghe theo tiếng gọi của con tim mà không nghĩ đến lí trí. Phải chăng anh đã đánh giá cô quá thấp hay đánh giá bọn Enemy quá cao? - Anh không biết được. Cứ mặc định trong lòng là cô đang gặp nguy hiểm mà bỏ mặc tất cả để đi cứu cô.
Càng đến gần người bị trói kia thì anh nhận ra rằng người này không phải cô - "Thì ra mày bị lừa, Lãnh Hàn Phong ơi Lãnh Hàn Phong mày yêu đến mất đi lí trí rồi, khôn ba năm dại trong một giờ là đây sau". - Anh nở một nụ cười tự giễu nhưng sâu trong nụ cười này thật lạnh, thật khát máu. Ngọn lửa giận đang cháy hừng hực trong đôi mắt anh, nó chỉ đợi cho ai đó châm ngòi thôi nó sẽ bùng phát mà thiêu đốt tất cả.
- Bốp... bốp... bốp... - Ba tiếng vỗ tay vang lên sau lưng anh.
- Thật không biết King đây lại si tình đến vậy. Chẳng qua tôi chỉ nói đùa có một câu thôi mà đã khiến King - một người cao cao tại thượng phải hạ mình xuống nơi khỉ ho cò gáy này. Tôu thật lấy làm vinh dự. - Boss vừa cười vừa nói.
Quay mặt lại anh nói.
- Nhưng thật xin lỗi tôi không có hứng thú với trò đùa này của ông - Boss
- Vậy tôi sẽ làm cho cậu có hứng thú King. Ra đi...
Đợi đến lúc thuộc hạ của mình đã bao vây lấy anh, ông nói tiếp.
- Cậu biết không!? Dù cho hổ là chúa sơn lâm nhưng khi nó bị bắt nhốt vào lồng để mua vui cho người khác thì nó cũng chỉ là một chú mèo nhỏ đáng thương thôi.
- Xùy...!!! Vậy ông có biết nếu cái lồng nhốt con hổ đó quá yếu thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể xông ra để giết chết người đã bắt nhốt nó không?
- Nếu thế thì tôi sẽ lấy cái lồng chắc nhất để nhốt con hổ đó - Nói rồi nụ cười trên môi ông chợt tắt thay vào đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí. - GIẾT!!!
- Đoảng... - Một tiếng súng vang lên tiếp sau đó là những tiếng súng liên tục nổ ra. Anh lúc thì né tránh những phát súng chí mạng lúc thì sử dụng những đòn võ thuật để đánh trả lại.
1 mình anh đánh với 1 một đám hơn chục người, tuy anh không chiếm được thế thượng phong nhưng hai bên vẫn là ngang tài ngang sức.
- Quả thật không hổ là King - Nhận thấy không nên kéo dài việc này nên tên Boss đã ra hiệu với thuộc hạ đang đứng kế bên mình lấy súng chỉa vào anh.
- LÃO ĐẠI... CẨN THẬN - Jey như hét lên.
- Đoảng... - Phát súng nổ ra nhưng người ngả xuống không phải là anh mà là tên chỉa súng vào anh.
Một sự ngỡ ngàng hiện lên trong anh.
- Jack? Các cậu...!? - Anh như thốt không nên lời.
- Tất cả bỏ súng xuống - Jack cầm súng trên tay bước về phía anh, theo sau là 3 người bọn họ.
Đám thuộc hạ của Boss lúc đầu còn chần chừ nhưng vẫn bỏ vũ khí xuống.
- Trói tất cả lại - Giọng của Jass vang lên.
- Lão đại à lần nay anh chơi không được đẹp rồi, cứ như vậy đi đánh lẻ mà không rủ anh em bọn tôi!! - Joy giả bộ than oán, cố gắng trưng gương mặt cún con như mắt mẹ của mình ra.
- Anh định bù đắp cho chúng tôi thế nào đây lão đại. Cứ ngỡ sẽ có thể đánh một trận sảng khoái ai ngờ... nó kết thúc mau vậy. - Tiếng của một người trong đội A vang lên. Theo sau đó là những tiếng cười lần lượt vang lên.
- Được... được về sẽ bù đắp cho các cậu.
- Lão đại những tên này nên xử lí thế nào - Jey lên tiếng hỏi anh.
- Đem chúng giam vào Huyết ngục trước đi. - Anh lạnh lùng nói.
- Trò chơi này... Cậu đã thắng King - Boss nhìn anh nói.
- Phải. Trò chơi này tôi đã thắng. Boss không lẽ ông không biết câu chơi dao có ngày đứt tay sao? Đem chúng đi.
- Vậy tôi đi trước... cậu ở lại thong thả...haha...hahaha...
Đội A đem chúng lên xe rồi cho xe lăn bánh. Bây giờ chỉ còn lại anh và 4 người bọn họ.
- Ah... lão đại lúc nãy tôi định nói với anh là Khiết... - Jey đang nói nhưng bị cắt ngang bởi thứ âm thanh kì lạ.
- Tít.. tít.. tít.. tít...
- LÃO ĐẠI CÓ BOM - Joy hét toáng lên rồi chạy lại nơi đặt bom.
- ĐỪNG JOY... - Anh cũng la lên.
Gỡ trái bom ra rồi giơ lên cho anh xem. Đồng hồ trong trái bom chỉ còn 10 giây.
- QUĂNG ĐI JOY...NHANH - Jey nói to với Joy
Joy quay người quăng trái bom lên không trung. Nhưng đây không phải là bom được làm từ những chất nổ kim loại mà được làm từ các chất phóng xạ. Nhìn trái bom tuy nhỏ nhưng sức công phá của nó lại hơn 10km nên cho dù Joy đã quăng lên cao nhưng vụ nổ vẫn xảy ra với sức ảnh hưởng không hề nhỏ.
- KHÔNG!!! / JOY - Anh và 3 người bọn họ điên cuồng hét lên.
- BÙM??????
Sau khi vụ nổ xảy ra, những kiện hàng xung quanh văng tung tóe, bụi bay đầy trời. Jey, Jack may mắn trốn sau bức tường gần đó nên chị bị xay xát nhẹ còn anh do đứng gần Joy nên bị ảnh hưởng từ vụ nổ nhưng Jass đã kịp kéo anh nằm xuống nên bị thương cũng không nặng lắm.
- LÃO ĐẠI!! Anh không sao chứ. Này trả lời tôi đi... Lão đại... - Jey và Jack chạy lại đỡ hai người dậy.
- Joy......... Joy........ - Anh mơ màng tỉnh, nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy 3 người thôi.
- JOY!! CẬU ĐÂU RỒI JOY. JOY ÀH... JOY - Anh bàng hoàng nhìn xung quanh.
Gần đó có một tảng bê tông lăn xuống đất.
- JOY... Là cậu phải không... Joy... - Jack đỡ anh chạy lại nơi tảng bê tông rơi đó. Jey và Jass dùng sức gỡ những tảng bê tông còn lại.
- JOY!!! - Jey la lên. Nhanh chóng đỡ Joy dậy.
Người của Joy dính đầy bụi, máu chảy lên láng... nơi chảy máu có lẽ là phần đầu và miệng.
- Joy...!!! - Anh thều thào nói. - Cậu cảm thấy thế nào? Ổn chứ?
- May quá!! Lão đại... anh... không sao. - Nói rồi cậu cố nặn ra 1 nụ cười với anh.
- Joy! Trả lời câu hỏi của tôi! Cậu ổn chứ??
Đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu của Joy.
- Tình trạng... của tôi... tôi... biết mà lão đại... này... đừng giận... nếu tôi đi trước anh nhé.
- Cậu dám!! Đừng lo Joy, tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện. Đợi tôi... Cậu sẽ không sao đâu.... . Jey đi lấy xe lại đây.
- Dạ.
- Joy! Cố gắng lên sắp tới bệnh viện rồi. Cậu làm được mà. - Anh đỡ Joy trên xe nói.
- Được. Tôi... tin lão đại mà...
- Đúng. Cậu phải tin tôi. Cậu sẽ không sao đâu.
Bệnh viện
Jey dẫn đầu đi, theo sau đó là Jass cõng Joy còn Jack thì đỡ anh đi vào.
- Làm ơn tránh ra...xin lỗi làm ơn tránh ra. - Jey nói
- Đem cậu ấy để lên đây. - Một vị bác sĩ chạy lại phía anh nói.
- Bác sĩ ông nhất định phải cứu cậu ấy bằng mọi giá. Tiền đối với chúng tôi không quan trọng. - Jey tiến lên nói với vị bác sĩ.
- Tôi sẽ làm hết sức mình có thể...Đưa cậu ấy đi chụp CT. Còn bệnh nhân này... đưa cậu ấy đi băng bó vết thương đi. - Vị bác sĩ nói với Jey rồi quay sang anh.
- Bác sĩ... tình trạng của bệnh nhân khá nguy kịch, cậu ấy luôn xuất hiện tình trạng co giật từ nãy tới giờ, nếu bây giờ có phẫu thuật kịp thời thì cơ hội sống sót của bệnh nhân là 20%. - 1 bác sĩ thực tập ngẩng đầu nói với vị bác sĩ ấy.
- Không lẽ không ai trong các cậu có thể tự mình thực hiện của phẫu thuật này?
-Nếu cậu ấy chết thì các người cũng phải chôn cùng cậu ấy. - Anh gằn từng chữ.
- Chúng tôi... bác sĩ hay là nhờ bác sĩ Khiết!?
Trầm ngâm một hồi ông mới nói.
- Đi mời cô ấy lại đây.
- Dạ.
_________________________________________
- Bác sĩ Khiết, viện trưởng mời cô lại phóng cấp cứu gấp. Hiện tại có 1 bệnh nhân nhập viện do nổ bom, tình trạng khá nguy kịch. - Cô y tá nhanh chóng đưa tài liệu bệnh nhân cho cô xem.
- Bệnh nhân hôn mê bao lâu rồi. - Vừa xem bệnh án cô vừa hỏi.
- Đã hơn 1 giờ rồi.
2 người vừa đi vừa trao đổi đột nhiên cô dừng lại.
- Bác sĩ, có chuyện gì sao? Ah... bác sĩ mũi cô chảy máu kìa. Cô không sao chứ? - Nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô.
- Tôi không sao. Nhanh lên bệnh nhân còn đang đợi chúng ta.
- Àh.. Vâng.
_________________________________________
Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc anh băng bó vết thương xong, ngẩng đầu lên. Hiện lên trong mắt hai người là sự ngỡ ngàng không thể tả. Ba người Jey bọn họ cũng không kém là bao. Bỗng một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Bác sĩ. - Giọng của cô y tá trẻ vang lên. Cô bước tới giường bệnh.
- Bác sĩ, bệnh nhân bị chấn thương tại đầu, xảy ra hiện tượng xuất huyết não ở não trái. Đây là bản chụp CT của bệnh nhân. - Một cô y tá khác đưa bản chụp CT cho cô.
- Theo kết quả của bản chụp CT cho thấy bệnh nhân bị phình động mạch não nghiêm trọng. Có khoảng 80cc máu tụ ở não phải. Lúc nãy còn có hiện tượng co giật liên tục. Cơ hội sống sót của bệnh nhân là 20%. Vì đây là trường hợp khá phức tạp nên tôi mong cô hãy tự mình đứng ra thực hiện cuộc phẫu thuật này. - Vị bác sĩ ôn tồn nói với cô.
- BÁC SĨ!!! Huyết áp của bệnh nhân đang giảm rất nhanh, tim có dấu hiệu ngừng đập. - Bỗng một cô y tá đang đứng kế Joy la lên.
- Sử dụng máy khử rung tim... Chỉnh lên 150mV... Chuẩn bị, 1...2...3...kích. - Cô nhanh chóng chạy lại giường của Joy.
- Bác sĩ không có phản ứng.
- Chỉnh lên 200mV... Chuẩn bị,1...2...3...kích.... Lại lần nữa,1...2...3...kích.
- Bác sĩ tim bệnh nhân đã đập trở lại.
- Chuẩn bị phòng phẫu thuật rồi liên lạc với khoa gây mê hồi sức. - Cô vừa nhìn Joy vừa ra lệnh với cô y tá.
- Dạ.
- Bác sĩ nhóm máu của bệnh nhân khá đặc biệt là RH âm tính, hiện tại bệnh viện vừa mới có cuộc phẫu thuật nên đã sử dụng hết rồi ạ! - Một cậu bác sĩ thực tập khá trẻ nói với cô.
- Liên lạc với hội tương tác nhóm máu đặc biệt ở trong nước đi, còn nữa mau kiểm tra xem hiện tại trong bệnh viện có bao nhiêu người có nhóm máu RH âm tính.
- Dạ.
Nói rồi cô quay bước ra cửa. Một giọng nói vang lên khiến cô phải dừng bước.
- Khiết Tâm!! Em... - Anh ngỡ ngàng lên tiếng.
- Có chuyện gì để sau nói. Hiện giờ em phải thực hiện cuộc phẫu thuật này. Nếu chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến tín mạng của Joy.
Cô bước đi bỏ lại một đám người với nhiều tâm trạng. Anh và 3 người Jey bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Họ không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
- Jey tát tôi một cái. - Jack nói.
-Chát!!!
- ĐAU - Jack vừa ôm mặt vừa hét toáng lên.
- Biết đau sao!? Vậy đây không phải là mơ. - Jey lên tiếng. - Lão đại anh biết chuyện này không.
Anh lắc đầu coi như trả lời Jey.
" Giết người, cứu người, là thiên thần, là ác quỷ, vậy đâu mới thật sự là em đây... Khiết Tâm ".