Edit: Đầm♥Cơ
Tiếng khóc kia bi thương như thế, một tiếng một tiếng chạm vào trái tim tôi.
Hình như âm thanh thống khổ đều như vậy, vô duyên vô cớ có thể làm người ta đau lòng. Tôi không thể không ngước đầu mở to hai mắt không ngừng run rẩy, tôi biết điều khiến tôi khổ sở bây giờ là cái gì.
Chú Triệu nằm ở trên hàng rào khóc rất lâu, chú khóc bao lâu thì tôi đứng bấy lâu, chờ chú ổn định cảm xúc tự mình có thể trở về bệnh viện tôi mới hoạt động thân thể nhức mỏi bước đi, chậm rãi trở về bệnh viện.
Mạnh Khung đang chờ đợi trước cửa phòng giải phẩu, bên cạnh anh là Triệu Nhĩ Đóa đã sợ choáng váng, Mạnh Khung đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Triệu Nhĩ Đóa, nét mặt Triệu Nhĩ Đóa ngốc trệ, sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt cũng không có, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Bước chân của tôi rất nhẹ, nhưng Mạnh Khung vẫn nghe được, anh đứng lên sờ sờ đầu của tôi, hỏi:
“Chú Triệu của cháu không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Mạnh Khung nhìn đồng hồ, hỏi: “Đại ca, cháu có không mệt? Nếu mệt thì chú đưa cháu về nhà trước, ngày mai cháu còn phải đi học nữa. . . . . .”
“Chú Mạnh, ” Triệu Nhĩ Đóa sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nói, “Chú có thể mang cháu về luôn không? Cháu sợ. . . . . . cháu . . . . . . Ô. . . . . .”
Thái độ của Triệu Nhĩ Đóa có chút vặn vẹo, nhanh chóng bày ra nét mặt muốn khóc lên.
Mạnh Khung có chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305840/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.