Trong màn đêm, tiếng anh gọi nhẹ bâng, cô chợt bồi hồi đến lạ.
Có lẽ vì lâu rồi, anh và cô mới yên ổn nói chuyện thế này.
Cô như mất tỉnh táo, men rượu còn xót lại như cuồn cuộn, sục sôi trong cô.
Mắt cô bất chợt còn sáng hơn đêm, trong vắt nhìn anh như vật sủng nịnh.
Na Y Khương rạo rực dùng hành động thay vì lời nói.
Cô bạo lực kéo cà vạt của người đàn ông xuống thấp, mơn chớn hôn anh.
Na Y Khương giữ khoảng cách sát vách đầu môi anh, chửi rủa : “Anh có bị câm không? Nếu anh giải thích thì chúng ta đâu đến nỗi thế này?”
“Nếu tôi biết cô ta là nguyên nhân, có chết tôi cũng sẽ giam em bên mình!”
Cao Luân Trình tuyên bố xong, chớp mắt đã kéo eo cô, để cô quấn lấy mình.
Hai người triền miên kéo dài nụ hôn dần gắt gao, vội vã tiến thẳng vào phòng ngủ.
Cửa vừa cạnh một tiếng khoá, Cao Luân Trình nhấc bổng cô lên vai, khẩn trương ném nhẹ cô lên giường.
Bao nhiêu nhớ nhung, hai người ôm cho thoả, quấn quýt lạch cạnh bên hàm răng, miệng lưỡi như khô khốc, cháy bỏng quấn lấy nhau.
Nếu không nhanh nữa e rằng cả hai sẽ phát điên, tình yêu khiến họ điên dại.
Ngần ấy năm như mắc sa mạc, như thiêu đốt trái tim của hai người yêu nhau cuồng nhiệt.
Cao Luân Trình đè cô xuống gối, dùng sức xé toạc chiếc áo sơ mi, tay miên man giữ gọn eo nhỏ của cô.
Chiếc váy hoa văn đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-tai-hop-mau-mau-han-gan-ba-me/2757471/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.