Brừm…brừm…brừm
Na Y Khương khẽ nhăn mày, sải tay dài lần mò tìm nơi điện thoại phát ra cuộc gọi.
Cô cố hé mở mắt vuốt sang nghe, mắt lại nhắm nghiền như cũ theo cơn ngái ngủ.
“Chị ơi, xe chở hàng đang đứng trước nhà chị. Nhân viên của em nói ấn chuông cửa nhưng chưa thấy phản hồi. Chị ra mở giúp em với”
Sau câu nói của Dực Hy, kích thích truyền đến mọi giác quan khiến Na Y Khương tỉnh táo bội phần.
Cô nhận thức sự có mặt của Cao Luân Trình, anh đang ôm cô ngủ, dưới chăn cả hai đều trần trụi…
Na Y Khương nhớ ra đêm qua, trong lòng chửi thầm một câu.
Cô dùng chân đá anh vào ống chân đau đến tái mặt, miệng thì gọi dậy không ngừng : “Dậy, nhanh! Nhanh bỏ ra, bà đây đang vội!”
Cao Luân Trình nhướng mày nhìn cô vội vàng mặc lại quần áo vương vãi dưới sàn. Còn ống chân mình thì không ngừng rấy lên cảm giác đau đớn, hành động của cô vừa có lực vừa không biết nể tình là gì.
Na Y Khương chạy ù ra ngoài, ngay cả một câu chào hay một cái nhìn rẻ mặt cũng chẳng có.
Rầm!
Cửa đóng mạnh, người đàn ông ngồi trên giường, mặt như ăn phải đồ hỏng.
“Mami!”
Na Y Khương vừa xuống lầu, hai bảo bối chạy đến ôm hôn cô, truyền không ít nguồn năng lượng tích cực để đón chào ngày mới.
Nếu cửa phòng không khoá, hai nhóc con này chắc chắn sẽ thấy những cảnh tượng không nên thấy…
“Triết Triết à, mẹ và em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-tai-hop-mau-mau-han-gan-ba-me/2757466/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.