“Lệ Du Huyên, chúng ta, kết hôn thật đi!”
Câu nói của anh đến bất ngờ, không lường trước được khiến Lệ Du Huyên bàng hoàng ngơ ngác.
Đứng giữa khu vườn, ánh chiều tà len lỏi qua khe lá, hương hoa thoang thoảng nơi đầu mùi, người đàn ông đứng trước mặt là đang cầu hôn cô sao? Bất ngờ như vậy…
Nhìn thấy cô ngơ ngác, anh nắm chặt lấy tay cô, nói lại một lần nữa: “Lệ Du Huyên, chúng ta kết hôn thật đi! Tôi yêu em.”
Cảm xúc lúc nhận được lời tỏ tình này là gì, Lệ Du Huyên cũng không rõ. Cô chỉ biết khi nghe những lời này từ trong miệng anh, lại cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, giống như một thứ gì đó mất đi lại được bù đắp trở lại. Rõ ràng ban nãy còn có rất nhiều dũng khí, nghe xong câu này liền không còn biết đối mặt thế nào, đến một cái chạm mắt cũng khiến cô đỏ cả mặt.
Lệ Du Huyên lúng túng, không từ chối cũng không vội đồng ý.
“Cái đó… anh suy nghĩ cho kỹ nhé! Tôi không đẹp, cũng không có gia thế hiển hách, tôi còn có một đứa con trai, tôi còn…”
Lệ Du Huyên còn chưa nói hết câu thì Giang Niệm Dương đã giang rộng tay ôm chầm lấy cô. Khi Lệ Du Huyên nói ra những lời này, bả vai không ngừng run lên, nụ cười cũng rất gượng gạo, dáng vẻ hình như có chút e dè. Là sợ sau này anh sẽ hối hận, sẽ cảm thấy quyết định hôm nay là không đáng sao? Hay là sợ bản thân quá bình thường, không đủ ưu tú?
Giang Niệm Dương trước nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973826/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.