Tấm hình mà anh cầm trên tay là hình chụp một nhà ba người lúc Giang Niệm Dương vừa vào lớp mẫu giáo. Tuy lúc đó tình cảm giữa hai người đã không còn như xưa, nhưng nụ cười trên môi mẹ anh vẫn rất rạng rỡ. Tấm hình này, Giang Chính Huy đã để ở đây rất lâu rồi, là từ sau khi ly hôn mới bắt đầu để. Giang Niệm Dương không hiểu ông tại sao lại làm thế. Như thế này có tác dụng sao? Người cũng đã chết rồi, lúc sống thì không trân trọng, đến khi mất đi lại mỗi ngày đau đớn hoài niệm.
Giang Niệm Dương không hiểu được. Anh chỉ cảm thấy sống như thế thật mệt mỏi.
“Tấm hình này, ba để ở đây bao nhiêu năm rồi, vẫn không có dũng khí để đối diện. Con là thật sự tò mò, nỗi khổ của ba là gì?”
Câu hỏi này, Giang Niệm Dương biết sẽ không có được câu trả lời. Dù sao anh cũng không mong nhận được. Ai cũng có bí mật, nếu Giang Chính Huy đã không muốn tự mình bước ra thì cũng không thể miễn cưỡng.
Giang Niệm Dương đặt tấm hình lại bàn, tiến đến gần Giang Chính Huy, đặt tay lên vai ông.
“Lão gia à, bao nhiêu năm rồi ba vẫn chưa dám đối diện. Mỗi ngày đều ép mình, con thật sự không hiểu tại sao ba phải làm thế. Ba không cảm thấy bản thân mình thật sự rất mệt mỏi sao?”
Giang Chính Huy vẫn im lặng không đáp. Tính ra thì, rất lâu rồi không cùng con trai mình nói nhiều chuyện như vậy. Ông biết, những chuyện này vẫn luôn là vết thương lòng trong tim Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973825/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.