“Mẹ ơi!”
Tiểu Kiệt lao đến ôm lấy Lệ Du Huyên, tranh thủ liếc mắt một cái xem tình hình của Tiểu Lục. Nhìn thấy Tiểu Lục đã đeo khẩu trang nên Tiểu Kiệt cũng yên tâm phần nào. Xem ra Tiểu Lục đã có sự chuẩn bị, chỉ không biết phương cách đơn giản này có qua mắt được Giang Niệm Dương không. Chỉ đành cầu trời cho lần này trót lọt!
Giang Niệm Dương chậm rãi bước đến bên giường bệnh, xoa đầu Tiểu Lục ôn nhu hỏi: “Con cảm thấy thế nào? Có còn đau chỗ nào không?”
“Con không sao ạ, đã khoẻ hơn nhiều rồi! Hôm qua cảm ơn chú nhiều lắm, không có chú thì mẹ và con sẽ không biết thành ra thế nào rồi.”
Giang Niệm Dương bật cười. Cậu nhóc này đúng là hiểu chuyện và đáng yêu. Hôm qua lúc nhìn thấy thằng bé trong trạng thái máu me đầy mình đó anh cũng phát hoảng. Thật không ngờ kẻ đó lại độc ác đến mức đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng ra tay được.
Cũng may là anh bắt gặp đúng lúc, không dám nghĩ tới nếu hôm qua anh muộn một chút hoặc không đến thì sự việc sẽ tồi tệ đến mức nào nữa.
Giang Niệm Dương đột nhiên chú ý đến khẩu trang của Tiểu Lục một lần nữa.
“Đúng rồi, sao con lại đeo khẩu trang nữa vậy? Con đang yếu trong người, phải để thông thoáng cho dễ thở chứ!”
Lệ Du Huyên cùng Tiểu Kiệt đều một khắc thót tim. Trời ơi, đây là thể loại giày vò mới mẻ gì đây? Bây giờ Lệ Du Huyên cuối cùng cũng biết cái gì là hối hận mà không thể quay đầu rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973790/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.