“Được rồi đừng nói nữa, mạng người quan trọng, mau bế Tiểu Lục lên xe đi. Chúng ta phải nhanh chóng đưa nó tới bệnh viện.”
Giang Niệm Dương ôm lấy Tiểu Lục, quấn một lớp vải trên tay để cầm máu cho thằng bé rồi hối thúc Lục Thành chạy với vận tốc lớn. Cả đường đi, Lệ Du Huyên cứ run lên bần bật. Giang Niệm Dương hiểu lúc này cô sợ hãi hơn bao giờ hết.
Cũng may hôm nay vì cô mời đến ăn cơm nên anh đã xử lý công việc sớm nhất có thể để đến nhà cô. Nếu đến trễ hơn một chút, với trạng thái mất bình tĩnh như lúc nãy của Lệ Du Huyên thì không biết cô có thể kiên trì được không nữa.
Xe lao nhanh trên đường cao tốc, cuối cùng thắng gấp trước cửa bệnh viện. Giang Niệm Dương nhanh chóng bế Tiểu Lục vào phòng cấp cứu, thằng bé rất nhanh đã được các bác sĩ đưa đi cầm máu, khâu vết thương.
Lệ Du Huyên ngồi chở ở hàng ghế ngoài hành lang. Hai tay cô siết lấy nhau, cứ nhìn thấy vết máu còn bám ở trên tay mình là của Tiểu Lục thì Lệ Du Huyên lại bất giác run lên. Cho đến tận lúc này cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Giang Niệm Dương nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng cảm thấy chua xót thay. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa bàn tay đến nắm trọn hai tay đang run rẩy của Lệ Du Huyên. Anh biết, lúc này có nói gì cô cũng không nghe lọt tai. Nhưng mà Lệ Du Huyên bây giờ cần nhất chính là có người ở bên cạnh, có thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973787/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.