Lệ Du Huyên đanh mặt nhìn người phụ nữ kia. Cả đời này thứ cô trân quý nhất chính là Tiểu Lục, yêu thương thằng bé biết bao nhiêu vậy mà cô ta lại dám động vào con của cô.
Khoảnh khắc ôm Tiểu Lục trong tay, run rẩy nhìn thằng bé đau đớn mà bản thân lại bất lực như thế càng khiến Lệ Du Huyên căm hận. Tại sao? Vì cái gì mà đối xử với cô như thế? Cô đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao thế giới lại đối với cô tàn nhẫn như thế? Mỗi chuyện cô làm, mỗi bước cô đi đều phải gặp trở ngại, thế giới này có công bằng hay không?
Người phụ nữ kia đối với những chuyện bản thân đã làm không những không chút hối cãi ngược lại cảm thấy vui vẻ mà cười lớn. Lệ Du Huyên không hiểu, trên thế giới này còn có loại người như vậy sao?
“Tại sao? Tại sao lại làm thế? Tôi đã làm gì sai? Tôi đã động đến các người sao?”
Lệ Du Huyên bế bổng Tiểu Lục lên, run giọng hỏi lại. Người phụ nữ kia lại nở nụ cười vặn vẹo khó nhìn đó.
“Cái sai của cô chính là tồn tại trên đời này. Loại thấp hèn như cô lẽ ra phải biết im lặng an phận mà sống chứ không phải suốt ngày gây chuyện khiến người khác ghét bỏ như thế!”
Thấp hèn? Tồn tại đã là sai lầm?
Cô ta nói những lời như thế, chưa từng nghĩ qua bản thân mình so với cô cũng chẳng phải là cao sang hơn gì. Tổn thương một đứa trẻ không có chút phản kháng thì có gì hay? Lấy cái danh nghĩa bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973786/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.