Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy, Giang Niệm Dương đã đi rồi. Người giúp việc mang một bộ đồ đến cho cô thay, nói rằng đây là dặn dò của Giang Niệm Dương. Cái con người này nhìn ngoài có vẻ thờ ơ nhưng nội tâm cũng rất biết quan tâm người khác đó chứ.
Sau khi thay đồ, cô qua phòng gọi Tiểu Kiệt dậy. Thằng bé này đúng là rất ngoan, sáng sớm bị gọi dậy không quấy cũng không khóc, ngược lại còn biết tự mình đi đánh răng rửa mặt thay đồ. Gia giáo nhà Giang gia đúng là không thể xem thường.
Ăn sáng cùng nhau xong, quản gia liền bảo tài xế lái xe đưa Lệ Du Huyên cùng Tiểu Kiệt đến trường. Trên đường đi, Tiểu Kiệt cứ nắm lấy tay cô không muốn buông.
“Mẹ! Đây là lần đầu tiên con được mẹ đưa đi học. Trước này đều là Thư kí của ba hoặc chú tài xế thôi. Mẹ ơi, sau này ngày nào mẹ cũng đưa Tiểu Kiệt đi học có được không?”
Lệ Du Huyên ôm lấy Tiểu Kiệt, muốn dùng hơi ấm của mình cho thằng bé cảm nhận yêu thương. Cô hôn lên trán nó dịu dàng.
“Được, sau này mẹ sẽ đưa Tiểu Kiệt đi học nhé! Còn cả, mẹ sẽ cùng con chơi rất nhiều trò chơi nữa. Sau này Tiểu Kiệt nếu bị ai bắt nạt, mẹ sẽ đứng ra xử đẹp người đó cho con. Có chịu không?”
Tiểu Kiệt cười khúc khích rồi hôn lên má cô. Khi xe dừng trước cổng trường, thằng bé ngoan ngoãn tạm biệt cô rồi chạy vào lớp.
Lệ Du Huyên cũng đến công ty, bắt đầu một ngày bận rộn.
Bận suốt cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973746/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.