Sau khi giải quyết xong, tất cả mọi người cũng giải tán về chỗ làm việc của mình, chỉ còn lại cô và Giang Niệm Dương.
Anh nhìn cô, ngoắc tay ra hiệu cô đi theo mình. Lệ Du Huyên cũng không chống đối mà đi theo sau anh lên văn phòng.
Văn phòng của đại tổng tài đúng là có khác, thoáng đãng hơn rất nhiều, lại còn rộng rãi nữa. Cửa sổ kính lớn hướng ra ngoài, từ trên cao có thể nhìn thấy cả thành phố rộng lớn. Nội thất bày biện không cầu kì nhưng lại có vẻ phong nhã, đúng là hoàn hảo hệt như con người của anh.
Giang Niệm Dương ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau. Anh nhìn cô một hồi lâu rồi nói: “Diễn cũng tốt lắm.”
Lệ Du Huyên gãi đầu cười trừ. Cô cũng biết là anh sẽ nhận ra. Nhưng xét ra thì cái con người này cũng không đến mức quá tệ. Mặc dù lúc trước rất đáng ghét, lại còn độc đoán như vậy nhưng lúc cần thiết cũng xem như hữu dụng.
Tuy không thích anh lắm nhưng Lệ Du Huyên cũng phải công nhận rằng Giang Niệm Dương rất công chính. Anh biết rõ là cô đang diễn nhưng cũng biết rõ là lỗi ở hai người kia. Đây đúng là phong thái của một người lãnh đạo.
“Dù sao tôi cũng không có ý giấu giếm. Cảm ơn anh ban nãy đã giúp tôi.”
Giang Niệm Dương là lần đầu tiên nghe thấy lời cảm ơn từ miệng Lệ Du Huyên. Cảm giác thật có chút lạ, không giống cô chút nào. Vẫn quen với vẻ chống đối của cô hơn, thật sự là không quen với vẻ dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973733/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.