“Có qua thì phải có lại. Bây giờ thì đến lượt tôi đáp trả rồi nhé!” Tên họ Trịnh cùng Hợp Liên còn chưa hiểu chuyện gì thì Lệ Du Huyên tự nhiên không đánh mà ngã. Cô ngồi bệt xuống sàn rồi, bày ra vẻ mặt đau đớn uỷ khuất, chớp mắt một cái là hai hàng lệ liền tuôn ròng ròng. Trình độ diễn xuất của Hợp Liên so với cô thì vẫn còn non và xanh lắm! Hành động bất ngờ này khiến cho Hợp Liên chấm hỏi đầy cả đầu, không rõ cô làm trò này là có ý nghĩa gì. Đột nhiên một bóng người lướt qua tên họ Trịnh và Hợp Liên, lao đến bên cạnh Lệ Du Huyên. Đến khi nhìn rõ mới nhận ra là Giang Niệm Dương. Tên họ Trịnh nhìn thấy sếp lớn thì tái xanh cả mặt, tay chân bắt đầu luýnh quýnh. Giang Niệm Dương đỡ Lệ Du Huyên đứng dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Làm sao thế này?” Lệ Du Huyên lau nước mắt, uỷ khuất đáp lời: “Tôi… tôi không sao, chỉ là không cẩn thận nên mới ngã. Không liên quan tới Hợp Liên.” Giang Niệm Dương đưa mắt nghi vấn nhìn sang hai người trước mặt. Hợp Liên nhanh miệng mà nói: “Giang tổng, anh xem Lệ Du Huyên này thật quá đáng mà! Đã ăn cướp lại còn la làng.” Giang Niệm Dương nhìn xuống Lệ Du Huyên, lại nhìn một lượt biểu hiện của những người có mặt thì trong đầu cũng tự phán đoán ra được là tình huống gì. Cái tên họ Trịnh rụt đầu lại không dám nói chuyện, trời thì nóng mà mồ hôi lại đổ ướt cả áo thì rõ ràng là đang có tật giật mình. Cũng được, nếu đã muốn diễn thì anh cũng không ngại diễn cùng họ một chút. Có qua có lại mới hay chứ! Giang Niệm Dương nghiêng đầu tỏ vẻ chờ đợi: “Cô ấy quá đáng? Vậy cô nói xem cô ấy đã làm gì?” Hợp Liên kia lại thật tưởng rằng là anh cũng giống như những tên đàn ông khác, đều bị lừa vào lưới. Cô ta bắt đầu một màn khóc lóc kể lể y như thật của mình. Nào là bị Lệ Du Huyên sỉ nhục rồi bị xô ngã, còn đổ cà phê. Giang Niệm Dương nghe xong liền vờ gật gù vài cái như đã hiểu. Anh nhìn qua tên họ Trịnh đang mặt mày lấm lét kia, hỏi: “Trịnh tổng biên, anh thấy thế nào?” Hợp Liên lập tức quay sang dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta. Cái tên mập này với Hợp Liên đúng là nồi nào vung nấy, cũng không biết trong não chứa gì mà lại tin rằng gió đang ngả về chiều của mình cơ đấy! Ông ta xoa xoa tay, lại còn ra vẻ như rất công chính liêm minh mà đáp lời: “Tiên sinh anh xem, Lệ Du Huyên này ức hiếp đồng nghiệp, lại còn ngạo mạn không xin lỗi. Chỉ với chút phẩm hạnh này, thật không xứng làm cho tòa soạn của chúng ta. Chúng ta phải nên đuổi việc cô ta lập tức tránh sau này làm mất mặt Giang Thị.” Lệ Du Huyên nhìn hai người này diễn đến mệt. Ban nãy cô vờ ngã xuống, rồi lại bảo là do mình không cẩn thận mới ngã, sau đó còn nói thêm một câu không có liên quan đến Hợp Liên. Nhìn qua tưởng rằng cô thật sự chỉ là trả lời một câu bình thường, nhưng thực chất lại ngầm ngụ ý tố cáo. Lại nói ở trong cái phòng này chỉ có ba người, nhìn vào ai cũng biết Hợp Liên cùng Trịnh tổng biên là cùng một phe, chỉ có cô đơn thương độc mã. Lúc bước vào nhìn thấy cô ngồi dưới sàn, hai kẻ kia thì đứng cũng đủ để người khác đặt nghi ngờ. Cô lại không tố cáo, chỉ càng chứng tỏ rằng hai người này đang hợp nhau ức hiếp kẻ yếu. Như vậy về sau, cho dù Giang Niệm Dương có tha cho họ thì người trong tòa soạn này cũng nhìn họ bằng con mắt kì thị. Rõ ràng như thế mà tên họ Trịnh lại không nhìn ra, đúng là quá ngu xuẩn. Giang Niệm Dương cũng sớm nhìn ra chút mưu nhỏ này của Lệ Du Huyên, quay sang nhìn cô, hỏi: “Có thật là vậy không? Không cần sợ, cứ nói ra sự thật.” “Tôi thật sự không có làm.” Ánh mắt của cô liên tục ngước nhìn đến chiếc camera phía đối diện. Giang Niệm Dương hiểu ý, liền quay sang bảo Lục Thành: “Cho trích xuất đoạn camera ở khu vực này thì mọi chuyện sẽ rõ. Đoạn mà camera quay được ban nãy lúc này đã phát huy hết tác dụng nên có của nó. Tên họ Trịnh cùng Hợp Liên ai nấy tái mặt, đều đã nhận thức được bản thân rơi vào cái bẫy của Lệ Du Huyên lúc nào không biết. Phen này thì tiêu thật rồi! Làm việc ác mà không xem xét trước tình hình. Hợp Liên có lẽ cũng không ngờ đến lại có camera ở đây. Nói ra cũng thật may mắn. Vốn dĩ lúc trước ở phòng nghỉ của nhân viên không gắn camera, nên Hợp Liên cũng không biết. Nhưng mấy hôm gần đây, có một buổi tối tăng ca, cô vô tình nhìn thấy mấy công nhân bên bộ phận kĩ thuật đến bổ sung camera cho những nơi chưa có. Nhân viên khác ở sau lưng bàn tán không ngớt lời, tất cả đều đang chỉ trích hai con người lợi dụng chức quyền mà hà hiếp nhân viên yếu đuối. Mục đích ban đầu để lôi kéo lòng phẫn nộ của mọi người mà Lệ Du Huyên sắp đặt đã đạt được. Bây giờ là lúc cho hai người họ biết cái gì là tà không thể thắng chính rồi! Tên họ Trịnh biết mình hết đường chạy mà vẫn ngoan cố muốn bào chữa. Ông ta quỳ rạp xuống víu lấy ống quần của Giang Niệm Dương mà cầu xin: “Tiên… tiên sinh, tôi sai rồi! Tôi cũng là bị Hợp Liên này lừa nên mới tin vào lời điêu ngoa.” Giang Niệm Dương liếc ánh nhìn chết chóc xuống. Anh ghét nhất là những kẻ đã biết sai còn ngoan cố. Tự bản thân làm sai còn đổ lên đầu người khác, đúng là hết thuốc chữa. Anh quay sang ra hiệu cho Lục Thành, Lục Thành liền nhanh chóng gọi bảo vệ kéo ông ta ra, không để ông ta bám Giang Niệm Dương nữa. Giang Niệm Dương phủi phủi ống quần tỏ vẻ chán ghét. “Người như ông không đáng làm ở toà soạn này. Ông đã chính thức bị đuổi việc.” Ông ta liên tục gào thét cầu xin, bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Hợp Liên nhìn thấy sự việc đổi chiều trong chớp mắt cũng tự biết người kế tiếp chính là mình. Đối diện ánh mắt lạnh như băng của Giang Niệm Dương, cô ta chỉ có thể run rẩy mà không nói được lời nào. Sau đó, bảo vệ cũng kéo cô ta ra ngoài cho thôi việc. Ác giả ác báo, cuối cùng cũng trị được hai con người ngạo mạn này. Từ nay cuộc sống ở tòa soạn Đế Vương đã thanh bình lại một chút với Lệ Du Huyên rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]