Chưa bao giờ Huyết Ảnh Long trở về nhà mà trong lòng nặng trĩu như bây giờ.
Lúc đi ngang phòng bếp, anh đã thấy Châu Tử Du ngồi chờ bên trong, trên bàn còn bày biện rất nhiều món ngón, nhưng tâm trạng vốn vô cùng tệ nên anh làm gì nuốt trôi.
Cứ thế, anh chỉ buồn bã nhìn qua cô một cái, rồi thẳng bước tiến vào thang máy, trước ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn khó hiểu của Châu Tử Du.
“Haizz… Xem ra anh Long đã ngán cô tới tận cổ họng rồi. Vậy mà vẫn cứ mặt dày không chịu lui. Chứ nếu tôi mà như cô thì đã sớm ly hôn, giải thoát cho bản thân.”
Nghe thấy Đàm Mộng Uyên ngồi gần đó cất giọng mỉa mai, Châu Tử Du liền chuyển mắt sắc lẻm nhìn sang cô ta, mạnh mẽ đáp:
“Còn tôi, nếu mà là cô thì đã sớm rời khỏi đây, chứ không phải mặt dày mày dạn ở đây cản trở vợ chồng nhà người ta, suốt ngày mở miệng ra là cứ muốn chia rẽ người khác. Vô sỉ đến không chịu được.”
“Châu Tử Du, cô…”
“Tôi sao hả? Cô nên nhớ, dựa theo vai vế tôi vẫn lớn hơn cô một bậc.”
Đàm Mộng Uyên bị những màn đáp trả của Châu Tử Du chọc tức đỏ mặt, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy ngang nhiên quay lưng bỏ đi.
Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại nhếch mép cười khinh:
“Để tôi xem, cô còn ngông cuồng được bao lâu.”
…
Châu Tử Du mang theo tâm trạng khó hiểu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-hoan-doi-ngot-ngao-rieng-em/2631258/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.