Nhìn tấm gương của cha Phùng Cương Diễm, khiến cho Thi Tuấn Vi nhớlại cha mẹ của mình, mặc dù thân thể của bọn họ cũng thực cứng cáp, mỗingày đều đi đi lại lại, nhưng một khi lớn tuổi, cơ năng thân thể sẽthoái hóa, lúc nào đó sẽ xảy ra vấn đề cũng không biết chừng ... Cho nên yêu cần kịp thời, hiếu cũng cần kịp thời.
Thừa dịp được nghỉ phép mấy ngày, Phùng Cương Diễm lại đến chi nhánhhãng trong nội địa thị sát, cô trở về Cao Hùng một chuyến, thăm cha mẹđã nhiều tháng không gặp.
"Con a, tại sao lại ốm tong teo như vậy? Có ăn cơm bình thườngkhông?" Trong phòng bếp mùi thơm bốn phía, mẹ Tuấn Vi vừa chặt gà luộc,vừa nhắc đi nhắc lại.
"Dạ! Đại khái là khí trời tương đối nóng, cho nên khẩu vị không tốt lắm." Thi Tuấn Vi ở bên cạnh xào rau thuận miệng trả lời.
Thật ra thì gầy đi và khí trời nào có cái quan hệ gì, cô là vì ốm tương tư, cho nên không muốn ăn, dĩ nhiên là gầy đi chút.
"Đã sang mùa thu, Đài Bắc còn có nóng sao?" Mẹ Thi Tuấn Vi chất vấn.
"Lát nữa con ăn nhiều thêm một chén cơm được chưa?" Thi Tuấn Vi cười hì hì lấy lòng.
" Mỗi một bữa ăn ở nhà đều phải ăn nhiều một chén cơm." Mẹ Thi TuấnVi trực tiếp ra lệnh. Lúc này Tuấn Vi trở về vào buổi tối thứ sáu, địnhđợi đến buổi chiều chủ nhật mới đi, cho nên bà sẽ lên kế hoạch thật tốt, ba bữa cơm cộng thêm bữa khuya cùng điểm tâm, nấu mấy thử bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-rieng-khong-don-gian/2199969/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.