Thi Tuấn Vi vừa tan sở, mua ít đồ ăn nhanh về đến nhà, nhưng vừa vào cửa liền phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, ngẩn người, lậptức tươi cười rạng rỡ, mừng rỡ kêu lên, cô vội vàng chạy vào, ở trongphòng tìm kiếm thân ảnh khiến mình mong nhớ suốt mây ngày.
"Cương Diễm, là anh sao? Anh trở về chưa?"
"Anh trong ở phòng để quần áo." Phùng Cương Diễm đang ngồi trongphòng để quần áo ngẩn người, nghe tiếng kêu, liền phục hồi tinh thầnlại, kéo cửa ra đáp lời.
Thi Tuấn Vi vui vẻ chạy như bay tới, vừa nhìn thấy anh trước hết liền chạy đến ôm anh thật chặt, sau đó liên tục ném ra một chuỗi vấn đề."Tại sao anh trở lại? Có phải ba ba anh đã xuất viện rồi hay không?"
Anh được cô nhiệt tình ôm ấp, nghe thấy hương thơm trên người cô, mùi thơm quen thuộc trấn an phiền não trong lòng anh.
Trong đoạn thời gian hai người lui tới, không phải anh chưa hề đi dulịch một mình, cho nên đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ xanhau, vậy mà, mấy ngày nay xảy ra bước ngoặt làm tâm tình chấn động,khiến cho anh gần như không biết làm sao, cảm thụ cũng đặc biệt sâu sắc, vì vậy chẳng qua là cách biệt mấy ngày, anh đã cảm thấy đặc biệt tưởngnhớ cô.
Nhớ nhung sự ấm áp, sự đáng yêu của cô, nhớ nhung cảm giác yên bình trước nay chưa từng có mà cô mang đến.
"Thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thi Tuấn Vi khôngnghe thấy câu trả lời của anh, chỉ cảm thấy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-rieng-khong-don-gian/2199968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.