Bùi Tiện im lặng. Ngược lại Khương Yến Hạc lên tiếng: "Hẳn là thật. Trước kia, khi Nam Cương tiến cống đã dâng lên một cặp tử mẫu cổ. Người ta nói mẫu cổ có thể giải bách độc, lại có công hiệu kỳ diệu trong việc chữa thương, nhưng thực chất là do tử mẫu gánh chịu một nửa. Ta nhớ cặp tử mẫu cổ đó cuối cùng đã được bệ hạ ban thưởng cho biểu ca. Tử mẫu cổ sinh sôi không ngừng... Điện hạ thật là tính toán kỹ lưỡng!"
Vừa nói, Khương Yến Hạc vừa nghiến răng ken két. Bùi Tiện cũng trừng mắt nhìn hắn: "Chỉ có ngươi là biết nhiều nhất!"
Rồi hắn lại nhìn ta, lần này là vẻ luống cuống hiếm thấy: "Chuyện này không liên quan đến nàng. Nàng vì bảo vệ ta mới bị thương, ta cứu nàng là chuyện đương nhiên. Lời nói đó... nàng đừng để trong lòng, ta chỉ là... ta chính là..."
Giọng Bùi Tiện nghẹn ngào. Hắn nói: "A Hòa, nàng đừng giận ta.”
"Vì sao điện hạ không dùng sớm?"
"Sớm?"
"Lúc điện hạ bị trúng độc đến mức phế đi đôi chân, chỉ cần hạ tử mẫu lên người ta hoặc người khác là được rồi mà?"
Bùi Tiện ngẩn người, lắc đầu: “Lúc đầu ta quên mất. Về sau nhớ ra, lại nghĩ ta cần gì phải liên lụy người khác nữa. Họ sống trên đời, vốn đã là vô cùng khó khăn rồi. Ta nghĩ đúng là vậy. Con người có thể sống, vốn dĩ là một chuyện cực kỳ không dễ dàng. Cả một đời gặp gỡ biết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-xuan/3740187/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.