Bùi Tiện im lặng. Ngược lại Khương Yến Hạc lên tiếng: "Hẳn là thật. Trước kia, khi Nam Cương tiến cống đã dâng lên một cặp tử mẫu cổ. Người ta nói mẫu cổ có thể giải bách độc, lại có công hiệu kỳ diệu trong việc chữa thương, nhưng thực chất là do tử mẫu gánh chịu một nửa. Ta nhớ cặp tử mẫu cổ đó cuối cùng đã được bệ hạ ban thưởng cho biểu ca. Tử mẫu cổ sinh sôi không ngừng... Điện hạ thật là tính toán kỹ lưỡng!"
Vừa nói, Khương Yến Hạc vừa nghiến răng ken két. Bùi Tiện cũng trừng mắt nhìn hắn: "Chỉ có ngươi là biết nhiều nhất!"
Rồi hắn lại nhìn ta, lần này là vẻ luống cuống hiếm thấy: "Chuyện này không liên quan đến nàng. Nàng vì bảo vệ ta mới bị thương, ta cứu nàng là chuyện đương nhiên. Lời nói đó... nàng đừng để trong lòng, ta chỉ là... ta chính là..."
"Lúc điện hạ bị trúng độc đến mức phế đi đôi chân, chỉ cần hạ tử mẫu lên người ta hoặc người khác là được rồi mà?"
Bùi Tiện ngẩn người, lắc đầu: “Lúc đầu ta quên mất. Về sau nhớ ra, lại nghĩ ta cần gì phải liên lụy người khác nữa. Họ sống trên đời, vốn đã là vô cùng khó khăn rồi. Ta nghĩ đúng là vậy. Con người có thể sống, vốn dĩ là một chuyện cực kỳ không dễ dàng. Cả một đời gặp gỡ biết bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện. Mà thật sự muốn luận ai giúp ai, ai nợ ai... Vậy thì thật sự là nói không rõ ràng, lý lẽ chẳng minh bạch.”
“Ta biết A Tiện giấu một số chuyện. Chẳng hạn như khi hắn vừa bị huynh đệ thân cận nhất phản bội. Lại bị người ta làm nhục đến vậy. Vốn dĩ đã có ý định quyên sinh. Ta vẫn còn nhớ ánh mắt của hắn lúc đó. Nhưng hắn không nói, ta cũng chẳng vạch trần.
“Kinh thành không thiếu gì một nữ đồ tể như ta, ta không tìm được việc làm."
Ta hít sâu một hơi, đột nhiên cười lên: "Nhưng ở Tiểu Điền thôn chỉ có mình ta là người mổ heo, họ vẫn đang đợi ta trở về."
Năm đó ta nghe lời sư phụ cứ thế mà chạy. Chạy đến khi kiệt sức ngất lịm đi. Tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trên một chiếc xe bò. Nữ nhân đó cho ta uống nước. Lại hỏi, cô nương nhà ở nơi nào, có muốn chúng ta đưa cô về không?
Ta lắc đầu nói không còn nhà nữa.
"Vậy cô nương muốn đi nơi nào?"
"Chỉ cần không ở kinh thành."
"Vậy thì đến Tiểu Điền thôn của chúng ta đi!" Người bác kéo xe lớn tiếng cười nói: "Tiểu Điền thôn của chúng ta chính là một nơi tốt."
Nơi đó quả thật là một nơi tốt. Dân làng hòa thuận. Ngũ cốc bội thu. Thỉnh thoảng có tranh chấp nhưng qua ngày hôm sau là có thể giải quyết. Mọi người gặp mặt nhau lại cười nói vui vẻ. Đó là nơi hoàn toàn khác với kinh thành.
Vì vậy ta nói: "Ta nên trở về Tiểu Điền thôn rồi."
Ta vẫn là trở về Tiểu Điền thôn phát huy một thân bản lĩnh mổ heo của mình.
Hai người kia lúc đầu cực lực phản đối. Khương Yến Hạc nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, vẻ mặt uất ức: "Tỷ tỷ chẳng lẽ lại muốn bỏ mặc ta sao? Ta vất vả lắm mới có thể để tỷ tỷ trở về."
Còn A Tiện vốn nói ta có thể trở về cũng im lặng đi theo bên cạnh ta. Hốc mắt đỏ hoe. Đôi biểu huynh đệ này đúng là giống nhau ở chỗ thích khóc.
Ta mặt mày cứng đờ. Lại đau đầu. May mà chỉ qua một đêm, bọn họ liền đồng ý. Ta cũng không hỏi bọn họ rốt cuộc đã tranh chấp những gì trong thư phòng. Ta chỉ hăm hở chuẩn bị trở về chăm sóc cho những chú heo con mới nuôi của mình.
A Tiện là mười hai ngày sau mới trở về Tiểu Điền thôn. Đêm đó tuyết rơi rất lớn. A Tiện khoác áo choàng đứng ngoài cửa, đôi mắt sáng hơn cả ánh tuyết. Hắn nói mẫu phi của hắn vốn đã không kỳ vọng gì nhiều ở hắn, sau này làm một vị vương gia nhàn tản là được rồi. Lại nói thù nên báo hắn cũng đã báo xong.
"Mẫu phi từ nhỏ đã dạy ta ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, huống hồ ta sớm đã trao thân cho nàng rồi!"
Bên ngoài trời lạnh. Ta vốn định mời hắn vào nhà. Nhưng A Tiện lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi nói ta nói sai lời làm sai chuyện, đáng lý phải bị phạt. Trước khi A Hòa nàng hoàn toàn hết giận, ta sẽ ở ngay cạnh nhà nàng."
Hắn chỉ tay sang bên cạnh. Ta ngó đầu nhìn, hiểu rõ gật đầu.
Thì ra nhà bên cạnh là của A Tiện. Chỉ là -- "Vậy còn bên trái thì sao?"
A Tiện trong nháy mắt mặt mày tối sầm. Quay đầu liền sai người đốt căn nhà bên trái. Nhìn dáng vẻ đó, hình như việc này cũng không phải lần đầu tiên làm.
Vì vậy ta im lặng quay người. Thôi vậy, ta vẫn nên đi chăm sóc heo con của ta thôi. Bản lĩnh mổ heo, ở chỗ siêng năng học tập khổ luyện. Còn về phần hai người kia ồn ào -- liên quan gì đến một người mổ heo như ta?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]