Bùi Tiện nhíu mày. Dường như hắn cảm thấy ta nói không đúng, nhưng lại không tìm ra điểm nào để phản bác. Cuối cùng, hắn như nhớ ra điều gì đó: "Ta biết thân phận của nàng! Là Khương Ngôn... Khương Yến Hạc phái người đến báo cho ta." 
  
"Mà chuyện khiến ta hối hận nhất trong đời, chính là tự tay đưa nàng đến chỗ tỷ tỷ. Ban đầu ta định mượn nàng để đưa tỷ tỷ về kinh, nào ngờ lại để nàng giành trước mất rồi!" Khương Yến Hạc sa sầm mặt mày, giọng nói đầy căm hận. 
  
Đây lại là chuyện mà ta không hề hay biết. Ta có chút ngạc nhiên nhìn Khương Yến Hạc. Hắn  có vẻ chột dạ cúi đầu, rồi lấy lòng mà dùng ngón út móc móc tay ta. 
  
Ta suy nghĩ một chút, nhưng không hỏi thêm gì nữa. Chỉ nói: "Thực ra điện hạ không cần phải như vậy." 
  
"Còn có một chuyện!" Bùi Tiện vội vàng nói: "Hôm đó nàng đã mở hộp gỗ ra rồi đúng không? Cái đó không phải ta làm, là Khương Yến Hạc đưa đến cho ta học theo. Ta, ta vốn định làm cho nàng một cây trâm cài tóc hình bông lúa mì! Nhưng ta học không được tốt lắm." 
  
Hắn đưa tay về phía ta. Một bông lúa mì nhỏ bằng gỗ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. 
  
Bùi Tiện buồn bã nói: "Ta đã hứa với nàng rồi, sẽ tặng nàng món quà do chính tay ta làm." 
  
Hắn l.i.ế.m môi, bỗng nhiên có chút không chắc chắn: "Vậy... nàng còn muốn không?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-xuan/3740186/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.