🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ta và nàng ta... cũng không có gì gọi là tốt hay không tốt." Một lúc lâu sau, Bùi Tiện mới thản nhiên lên tiếng, giọng điệu rõ ràng là thiếu hứng thú. Hắn ngừng lại một chút, như thể đang oán trách: "Tỷ tỷ của nàng vừa ngốc vừa xấu, nếu không phải có vài phần giống nàng, ta mới không để mặc nàng ta cứ bám theo ta mãi. Nhưng nàng nói đúng, nàng ta quả là một con d.a.o rất hữu dụng. Nếu không có nàng ta, ta cũng chẳng thể bình an vô sự trở về kinh thành dưới sự truy sát của hoàng huynh tốt bụng của ta đâu."

 

Cách một bức tường, những lời nói đầy mỉa mai ấy cứ thế lọt vào tai ta. Lần đầu tiên ta vô cùng hận đôi tai thính nhạy của mình. Giá như ta không nghe thấy...

 

"Bùi Tiện."

 

Khương Ngôn Hà khẽ cười, giọng nói khàn khàn mang theo một sự quyến rũ khó tả.

 

“Nàng ta cứu điện hạ, điện hạ có tình ý với nàng ta sao?”

 

“Ta sao có thể động lòng với một thôn nữ quê mùa thô kệch chứ!”

 

Bùi Tiện thốt lên: “Ta bất quá chỉ lợi dụng nàng ta thôi! Người này cũng thật dễ lừa gạt, tùy tiện dỗ dành vài câu liền theo ta đến kinh thành. Sở hữu một thân võ nghệ cao cường lại phí hoài nơi thôn dã, chi bằng để ta dùng, thay ta trừ khử thêm vài kẻ đáng chết.”

 



Giọng nói sau đó nhỏ dần. Có lẽ cũng không nhỏ. Chỉ là ta vì cái tên Khương Ngôn Hà gọi mà sững sờ tại chỗ. Tâm trí rối bời, chỉ còn lại sự hoang mang. Bùi Tiện—— A Tiện sao lại là Bùi Tiện?

 

Bùi Tiện là lễ vật người ta đưa đến để trừ nợ cho ta. Ta không ngờ kẻ thiếu nợ lại hồ đồ đến vậy, dám nói muốn gả một tiểu công tử cho ta làm phu quân.

 

“Khương nương tử, ngươi đừng nhìn hắn bị gãy chân, nhưng dung mạo thật tuấn tú nha”

 

Tên vô lại kia nháy mắt với ta mấy cái, cố ý hạ giọng: “Ta đều đã xem qua cho ngài rồi, gãy chân… không ảnh hưởng đến chuyện phòng the đâu.”

 

Ta theo bản năng nhìn về phía người nằm trên tấm ván gỗ, lại chạm phải một đôi mắt trống rỗng, vô hồn. Bùi Tiện toàn thân nhuốm máu, nằm im lìm như người đã chết.

 

Cứ như thể kẻ bị mua bán, dò xét như súc vật kia chẳng phải là hắn. Hắn dường như chẳng trông mong gì ở ta. Bởi vậy chỉ liếc nhìn ta một cái rồi lại dửng dưng quay mặt đi: "Giao người cho ta."

 

Bất giác, ta lên tiếng ngắt lời tên vô lại đang nói năng càng lúc càng khó nghe. Rồi kéo hắn về nhà. Về sau ta mới hay chân của Bùi Tiện là do gia đạo sa sút, bị kẻ thù hạ độc tàn phế. Cũng là một thân phận đáng thương.

 

Ta nhất thời động lòng trắc ẩn, nghĩ cứu người một mạng. Chờ hắn hồi phục đôi chút rồi sẽ tiễn đi. Nào ngờ sau khi bị rắn độc cắn, ta lại trong cơn mê man mà cưỡng ép Bùi Tiện.



 

"Ta..."

 

Ta lờ mờ nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Càng nhớ rõ mình đã ép buộc hắn ra sao. Trong lòng trào dâng nỗi xấu hổ và tự trách. Nhất là khi thoáng thấy những vết đỏ trên người Bùi Tiện. Thế nhưng Bùi Tiện lại mỉm cười, an ủi ta rằng: "Khương tiểu nương tử đã cứu ta, ngay cả mạng sống này cũng là của nương tử. Chuyện nhỏ này... chẳng đáng là gì. Nói cho cùng, người chịu thiệt thòi phải là Khương tiểu nương tử mới đúng."

 

Hắn cố tỏ ra ung dung. Nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một nỗi cô tịch. Ta có thể hiểu được. Suy cho cùng, nếu không có tai nạn ngoài ý muốn kia, một công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng như Bùi Tiện hẳn sẽ cưới những tiểu thư khuê các, con nhà quyền quý. Nào ngờ lại phát sinh quan hệ với một thôn nữ quê mùa như ta... e rằng còn nhục nhã hơn cả việc bị gãy chân.

 

Vì vậy, trong lòng càng thêm áy náy. Ta vội vàng cam đoan với Bùi Tiện sẽ chịu trách nhiệm với hắn, thậm chí muốn làm giấy tờ cam kết. Nhưng Bùi Tiện từ chối. Vậy nên ta tìm cách giúp hắn giải độc. Sau khi nghe nói hắn còn có người thân ở kinh thành. Ta do dự mấy ngày cuối cùng vẫn quyết định một đường bảo vệ hắn trở về.

 

Cho dù kinh thành đối với ta mà nói đầy rẫy nguy hiểm. Ban đầu ta nghĩ đưa hắn đến bên người thân an toàn là coi như hai bên không ai nợ ai. Nào ngờ ta lại phải lòng Bùi Tiện. Hắn đối xử với ta rất tốt. Ân cần lại quấn quýt. Ta cứ ngỡ chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.

 

Một lần ta bị thương tỉnh lại, Bùi Tiện đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta,. siết chặt lấy tay ta, mười ngón đan vào nhau. Đáy mắt là một mảng tơ m.á.u đáng sợ. Hắn căm hận nói: "Nàng và ta đã nhiều lần ân ái... Nếu sau này nàng dám đi tìm người khác, ta nhất định sẽ g.i.ế.c nàng trước, rồi cùng nàng xuống hoàng tuyền!"

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.