"Ta và nàng ta... cũng không có gì gọi là tốt hay không tốt." Một lúc lâu sau, Bùi Tiện mới thản nhiên lên tiếng, giọng điệu rõ ràng là thiếu hứng thú. Hắn ngừng lại một chút, như thể đang oán trách: "Tỷ tỷ của nàng vừa ngốc vừa xấu, nếu không phải có vài phần giống nàng, ta mới không để mặc nàng ta cứ bám theo ta mãi. Nhưng nàng nói đúng, nàng ta quả là một con d.a.o rất hữu dụng. Nếu không có nàng ta, ta cũng chẳng thể bình an vô sự trở về kinh thành dưới sự truy sát của hoàng huynh tốt bụng của ta đâu."
Cách một bức tường, những lời nói đầy mỉa mai ấy cứ thế lọt vào tai ta. Lần đầu tiên ta vô cùng hận đôi tai thính nhạy của mình. Giá như ta không nghe thấy...
"Bùi Tiện."
Khương Ngôn Hà khẽ cười, giọng nói khàn khàn mang theo một sự quyến rũ khó tả.
“Nàng ta cứu điện hạ, điện hạ có tình ý với nàng ta sao?”
“Ta sao có thể động lòng với một thôn nữ quê mùa thô kệch chứ!”
Bùi Tiện thốt lên: “Ta bất quá chỉ lợi dụng nàng ta thôi! Người này cũng thật dễ lừa gạt, tùy tiện dỗ dành vài câu liền theo ta đến kinh thành. Sở hữu một thân võ nghệ cao cường lại phí hoài nơi thôn dã, chi bằng để ta dùng, thay ta trừ khử thêm vài kẻ đáng chết.”
Giọng nói sau đó nhỏ dần. Có lẽ cũng không nhỏ. Chỉ là ta vì cái tên Khương Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-xuan/3740167/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.