Bánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua.
Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực.
Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi.
Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi.
Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng.
Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về.
Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời."
Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm lấy nỏ giấu trong áo, nhưng ngay sau đó, mọi ý chí phản kháng đều tan biến. Bởi vì hắn đã đưa ra một cây trâm gỗ. Ta nhận ra nó. Đã có biết bao đêm, Bùi Tiện chong đèn tỉ mỉ, mài giũa cây trâm ấy.
Có lần, ta mất kiên nhẫn, tức giận ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-xuan/3740166/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.