“Nếu nàng sửa đổi rồi, ai đưa nàng đến chùa làm gì?”Phong Lưu rút khăn tay từ tay Thanh Hề, lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn khôngquen làm việc này, thế nên hơi mạnh tay quá, Thanh Hề bị đau, lui về phía saunửa bước, nhờ thế cũng nín khóc.
“Gọi người hầu vào hầu hạ nàng rửa mặt đi, khóc nhưmặt mèo, còn ra thể thống gì.” Phong Lưu thu tay lại.
Thanh Hề gật đầu, Lâm Lang đứng ngoài cửa nghe độngtĩnh, thấy thế trái tim mới thả lỏng, lại nghe Thanh Hề gọi, vội vàng cùng ThôiXán bê nước vào hầu hạ Thanh Hề.
Phong Lưu thấy Thanh Hề định bôi nước hoa khô, bỗngnhiên nhớ tới mấy thùng đồ mang về, nhân tiện nói: “Ta có mang mấy thứ từ miềnNam về, tặng cho nàng hết, bảo người hầu ra ngoài cửa gọi Thính Tuyền bê vềđây.”
Thanh Hề nghe thấy nói có quà, lòng nghĩ thật ra PhongLưu vẫn thương yêu nàng, mặt liền hiện vẻ vui mừng, thúc giục Thôi Xán đi mau.
Không lâu sau liền thấy bốn người hầu chuyên làm việcnặng khiêng hai thùng đồ vào, Thanh Hề không nhịn được muốn mở ra ngay lập tức,chắc là do kiếp trước sống khổ quá lâu, đến kiếp này gặp thứ gì tốt đều thích.
Trước khi hành động Thanh Hề không quên đưa mắt nhìnPhong Lưu đang ngồi bên cửa sổ phẩm trà đọc sách, thấy Phong Lưu gật đầu vớinàng, nàng mới nhảy nhót kéo Lâm Lang đi mở thùng.
Thùng đầu tiên chứa đầy vải vóc, có lụa Hàng Châu, lụaGiang Nam, lụa Nam Kinh, đương nhiên còn có Tuyết Quan Đoạn, gấm hoa, gấm TứXuyên tinh tế nhất phương Nam, ngoài ra là da cáo, da chồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/57054/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.