Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, hoa mai trong Quốc côngphủ nở kiêu sa, cùng mùi hương lạnh như chiết xuất từ băng tuyết, khiến ngườita tỉnh táo lạ thường. Sáng sớm sắc trời vẫn tối, trăng còn chưa lặn, đã thấyPhong Lưu vào rừng mai một mình.
“Quốc công gia?!” Thương Nhược Lan có chút không xácđịnh gọi một tiếng.
Phong Lưu dừng bước, không ngờ sáng sớm thế này lạigặp người khác trong rừng mai, giờ này đến cả người quét vườn cũng chưa dậy,“Thương cô nương, sao sớm thế này đã đến đây?”
“Đêm qua tuyết rơi, tôi đến hứng tuyết đọng trên hoamai để pha trà.” Thương Nhược Lan uyển chuyển hành lễ với Phong Lưu, thỏ thẻ lýdo tới rừng mai lúc sáng sớm tinh mơ.
“Thương cô nương thật có nhã hứng.” Phong Lưu tánthưởng một câu, gật gật đầu, cáo từ xoay người.
Thương Nhược Lan suy tư nhìn hướng mà Phong Lưu xuấthiện, đó chính là cửa sau dẫn tới Lan Huân Viện.
Vì ngày ấy gặp phải Thương Nhược Lan, Phong Lưu kiềmchế mấy ngày, không tới Lan Huân Viện.
Thanh Hề vốn như kiến bò trên chảo, bất an không yên,thấy Phong Lưu nhiều ngày không đến, khó tránh suy nghĩ.
Sáng sớm hôm đó, Phong Lưu dậy chuẩn bị luyện quyền,vừa đẩy cửa sổ ra, đã thấy trước cửa có một mỹ nhân tựa ngọc đang đứng.
“Đình Trực ca ca.” Thanh Hề vẫy tay, gọi Phong Lưu rồinở nụ cười ngọt ngào.
“Sao nàng lại tới đây?” Phong Lưu nhớ tối qua tuyếtlại rơi, sáng nay mới ngừng, cúi đầu nhìn quả nhiên thấy đôi ủng da thú củaThanh Hề lún trong tuyết.
Thanh Hề đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936245/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.