Ngày hôm sau về phủ, hai người đến chỗ Thái phu nhânvấn an, vì có khách, Phong Lưu đi thư phòng, Thanh Hề ở lại dùng cơm tối cùngThái phu nhân.
Thái phu nhân cẩn thận đánh giá Thanh Hề một phen,“Sao tinh thần con lại có vẻ mệt mỏi như thế?”
Thanh Hề bĩu môi, tinh thần mạnh giỏi được mới làchuyện lạ, nhưng vẫn cố tươi tỉnh, “Con đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, hôm kiaĐình Trực ca ca còn đưa con đi thả diều.”
Thái phu nhân nghe vậy cười rộ lên, “Giờ con lại chịuchơi diều à, lúc trước con quá nhỏ không thả diều được, vì thế mà khóc lóc ănvạ không cho lão Đại và lão Tứ thả diều, mỗi lần lão Tứ muốn thả diều lại phảilén lút giấu con, nếu để con nhìn thấy nhất định sẽ ăn vạ.”
Thanh Hề ngạc nhiên, không ngờ khi nàng mới một tuổiđã đanh đá thế.
“Đình Trực ca ca cũng kể chuyện đó cho con.” Thanh Hềlàm nũng ôm cánh tay Thái phu nhân, kể chuyện ở biệt trang bên hồ, còn miêu tảhương vị ngọt ngào tươi mới rau dưa trái cây mới hái. Cuối cùng như chợt nhớ rađiều gì, ngồi thẳng lên nói: “Con có mang một ít về, đều là con tự tay hái, địnhtặng Viên mama một phần, sao con không thấy Viên mama đâu?”
Viên mama có nhà riêng, đó là nhờ con bà ấy chịu khólàm việc, lại được Phong Lưu tiến cử, nhưng bà ấy vẫn không muốn ngồi yên, mỗingày đều đến Quốc công phủ nói chuyện cùng Thái phu nhân.
“À, hôm qua trời mưa, chứng đau chân của bà ấy táiphát, Lan nha đầu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936223/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.