Lời này khiến cả Thái phu nhân và Thanh Hề đều chếtlặng, ai chẳng biết Thanh Hề là một người có lòng chiếm hữu rất lớn, từ nhỏ nhưcây kim đến lớn như một căn nhà, chỉ cần là của nàng, nàng tuyệt đối không chongười khác sờ mó vào. Đỗ Tình Lam biết Thái phu nhân là người thương Thanh Hềnhất, Phong Lưu thì đừng nói là thiếp thất, cả nàng hầu cũng chẳng có mống nào,thế nên mới dùng câu đó để hướng mũi giáo sang Thanh Hề.
Thái phu nhân và Thanh Hề không hẹn cùng nhớ đếnchuyện tương lai phải nạp thiếp cho Phong Lưu, mặt cả hai đều đổi sắc.
Đúng lúc đó Phong Nhạc đi đến, còn dẫn theo Hướng TúTinh.
Đỗ Tình Lam không ngờ tới chuyện Phong Nhạc còn dámdẫn Hướng Tú Tinh đến, lập tức to tiếng: “Ngài dẫn cô ta tới làm gì?”
Hướng Tú Tinh lộ vẻ sợ hãi lui lại nửa bước, cúi đầuhành lễ theo Phong Nhạc.
“Nghe nói con mới trở về đã ra tay đánh vợ.” Thái phunhân lạnh lùng nói.
Phong Nhạc cũng tự biết hổ thẹn, “Con cũng là nhấtthời hồ đồ.”
“Nếu biết hồ đồ sao còn không xin lỗi vợ con.”
Phong Nhạc quay sang Đỗ Tình Lam, khom người ôm quyềnnói: “Mong phu nhân tha thứ.”
Đỗ Tình Lam hất mặt không nhìn tới Phong Nhạc, khiếnPhong Nhạc sượng mặt.
“Được rồi, con tát vợ một cái, chẳng lẽ muốn vợ contha thứ cho con ngay lập tức?” Thái phu nhân vẫn nghiêng về phía Đỗ Tình Lam,“Con đường đường là người đứng đầu một huyện, lại là người làm cha, sao có thểra tay tát vợ, nếu chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936186/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.